Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019

2020

HAPYY NEW YEAR


BÓC LỊCH ĐẦU NĂM
Sáng nay, mùng một tết tây. Moa ( tớ) thay blog lịch năm 2020.  Lịch là bạn thân thiết của Moa, đặc biệt là lịch treo tường. bà xã bảo đó là bồ nhí của Moa, cũng đúng thôi, vì bồ lớn của Moa chính là internet cơ mà.
 Hàng ngày Moa dây sớm, 5 giờ. Trước khi tập thể dục Moa pha ấm trà “độc ẩm” ngồi nhấm nháp, một thói quen “xấu” không bỏ được, đồng thời Moa bóc lịch ngày để đọc. Blog lịch giống như là cuốn sách vạn niên đơn giản, không những giúp ta biết ngày giờ âm lịch, dương lịch, thông báo cho ta biết,  ngày giờ hoàng đạo, hắc đạo, tốt xấu …Trên blog, mỗi trang lịch lại có những câu răn đời hay , có thể là tục ngữ ca dao, có thể là câu nói của các danh nhân,   các bậc vĩ nhân, có thể là ngày, tháng, năm - mốc của lịch sử,  sự kiện đáng ghi nhớ . Moa đọc để nạp thêm dung lượng kiến thức vào đầu óc đang bị lão hóa sơ cứng, lú lẫn; Ví dụ, câu nói của Khổng tử “Tri tri vi chi, bất tri vi bất tri, thị tri”, Ý câu này, nhà văn hóa Nguyễn Khắc Viện đã diễn giải ra tiếng Việt Biết thì nói rằng biêt, không biết thì nói rằng không biết, người như thế mới là người hiểu biết” (Đạo và Đời - NKV). Cho nên ta phải thận trọng khi nói và viết, khỏi bị hớ. Hoăc như câu ca dao: “ Trời mưa ướt lá trầu hương/ Ướt anh anh chịu, ướt người thương anh buồn/ Trời mưa ướt lá trầu vàng/ Ướt em em chịu, ướt chàng em thương”. Câu ca dao trữ tình là tình yêu rất tha thiết, rất đậm đà, mang nặng tinh thần hy sinh nhân hậu của tuổi trẻ Việt Nam, là tấm gương soi muôn đời cho tuổi trẻ Việt Nam....vân vân và rát vân vân.
 Blog 2020 mới  cũng là blog thương mại, mỗ có đọc một số trang thì thấy cũng rất hay, có nhiều yếu tố nhân văn, không mang nặng lập trường.
Thiên hạ, nhất là ở thành phố nhà nào cũng treo lịch blog trên tường, nhưng chủ yếu là để trang trí. Một số nhà khá giả treo những blog lịch đắt tiền, tiền triệu trở lên, rất hoành tráng. Nhưng “hoành tá tràng” thế thôi, họ lại rất ít đọc những thông tin trên lịch, quên cả ngày tháng, cả tuần  để nguyên không thèm bóc.
          Một số người hiểu, “bóc lịch” nghĩa rộng, là ngồi không, rỗi rãi để đợi chờ, ví  như hẹn gặp người yêu, chờ công việc làm, thâm chí ngồi tù… Còn khái niệm  “bóc lịch” của Moa rất hẹp, chỉ là công việc  buổi sáng. Năm nay Moa đã U78 (tuổi ta),  tuổi đã cổ lai hy , không còn viển vông “bóc” theo nghĩa rộng ! Mong độc giả hiểu đúng khái niệm bóc lịch của Moa để Moa được nhờ.
                                               

Chủ Nhật, 20 tháng 10, 2019




MỖ với  INTERNET !

Từ ngày nghỉ hưu đến nay, máy tính là bạn thân, là bồ của mỗ (bà xã kêu như thế). Ngày nào mỗ cũng sử dụng, chủ nhật mỗ giành riêng cho sự đọc, đọc hết mọi thứ, văn học, y học…, buổi sáng hàng ngày đọc tin tức, buổi tối viết blog cá nhân cho zui và gửi mail cho người thân. Từ ngày có máy tính inter. chất lượng cuộc sống của mỗ cao hơn nhiều, hơn cả năm tháng của đời đi học, hơn hẳn cả quá trình phấn đấu một thời trẻ trung. 

Inter. giúp mỗ tăng thêm vốn quý của đời, cho đến nay đã U77 mỗ vẫn  tiếp tục “bồ bịch”. Làm việc với mạng inter một cách bài bản, sẽ không bị giảm mà con tăng khả năng tư duy, phòng chống được lú lẫn tuổi già, tự điều chỉnh giữ gìn sức khoẻ tâm thần, thậm chí cả sức khoẻ thể chất nữa. Tuổi cao, quỹ thời gian còn ít, mạng inter. giúp mỗ dung nạp nhanh bồi thêm kiến thức còn hẫng, không cần phải đọc sách báo, đỡ tốn tiền (đọc mạng rẻ lắm, rẻ như bèo).  Mỗ hay viết blog, mỗ đã trở thành blogger để tự sướng, khoẻ lên và bớt ngu. Vốn ngân sách của mỗ chủ yếu trông vào lương hưu, rất thấp, đối với người khác không đủ tiền ăn sáng, với mỗ tất tật mọi thứ. Mỗ đã có một bài cũng trên blog, tít là “Sướng nhờ lông” (Sống nhờ lương), mỗi lần đọc lại bài cũng thấy zui, tự an ủi được mình, nhiều ông bạn đọc cũng khoái và tâm đắc.
Thú vị hơn, inter giúp mỗ mở rộng tầm nhìn (nhìn xa, nhìn cao, nhìn sâu, nhìn rộng). Ngồi ở nhà mỗ cú thể biết được những gì xảy ra trong lòng trái đất, hành tinh trên bầu trời, ngoài biển khơi mênh mông, rồi nhưng vật vô hình như thần, phật, chúa trời, to cao như núi thái sơn, nhỏ như vi khuẩn độc hại. Ngồi ở Hà nội  mỗ có thể “trông bắc trông nam, trông cả địa cầu” . Đúng vậy, chỉ một địa chỉ mail (nv_chat2006@yahoo.com.vn) mỗ có thể trao đổi, liên lạc rất nhanh từ Sài gòn, thậm chớ từ Mỹ, Pháp…Hồi ông anh ở Mỹ, cậu em ở Sài gòn mất, mỗ không có điều kiện đi, nhưng mỗ ngồi trước màn hình chỉ cần ít phút là đã xem được hình ảnh lễ tang. Internet, thế mới tài!
Viết bài này mỗ hơi ba hoa một chút nhưng không bốc phét, bịa ra đâu nhé,     he…he!. 

                                  nv_chat2006@yahoo.com  

                 MẸ RẤT CAO QUÝ

 Kết tinh phẩm giá của phụ nữ là ở đức người mẹ, mẹ đẻ con ra, mẹ nuôi dạy dỗ con khôn lớn, mẹ vất vả, gian truân,  vui, buồn, tự hào, bất hạnh… vì con. Khi đã lên bà (bà nội, bà ngoại) thì bản chất  người mẹ vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến khi mẹ ở tuổi hồng phúc (90), đại hồng phúc (bách niên), chất “mẹ” vẫn không hề phai.
Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho trọn chữ hiếu mới là đạo con
(Ca dao)
        Mẹ lấy chồng từ tuổi 13, nên không được học hành, mù chữ, bất hạnh. Sau CM, (vui một chút) có phong trào học bình dân học vụ (BDHV), để mọi người học chữ, chỉ cần biêt 24 chữ cái, chưa cần đọc và đánh vần,  ai không biết chữ qua cổng làng phải chui “cổng mù”, cổng mù là một cái hố bùn đến đùi,  chui qua dàn rào gai tre, bà và chị Thư không học lớp BDHV,  không biết chữ a, b. c…nên thường xuyên phải chui cổng mù. Bà là con dâu duy nhất nên vất vả lắm, phải lo mọi việc, từ đồng áng, vườn rau đến cơm nước trong nhà, nuôi 5 con lớn khôn, thành người,  ông nội (cụ Địch)  có hai bà con gái,  một bà mất sớm, một bà đi lấy chồng (bà Tốn) không hợp tính, hay uống rượu say, hách dịch  chửi, làm khổ bà. Đến khi có các cháu lại vất vả, nuôi và chăm các cháu nhỏ. Từ đứa đầu lòng, đẻ thời CCRĐ (cháu Khôi) đến tất cả các cháu nội ngoại, ít nhiều, đều được bà chăm sóc. Đặc biệt, cháu Huyên (cháu dại),  đời cháu ngắn ngủi, bị tật nguyền, bà giành tất cả tình thương cho cháu Huyên. Khi khóc, khi vui cười, khi ỉa đái, tắm rửa cũng như khi đau ốm bà đều chăm lo, bà nghĩ rằng, cháu Huyên thiệt thòi nhất,  đang gánh nặng thay cho cả nhà, phải được chăm sóc đừng để cháu thiệt.  Khi cháu Huyên 7 tuổi, cháu ốm, bà đang bế cháu, tự nhiên có một con quạ khoang bay qua cửa kêu réo ầm lên, bà  có linh cảm, nhà có việc chẳng lành, (đây chỉ là sự trùng lặp ngẫu nhiên) bảo tôi đi tìm anh Lư về ngay, tôi bỏ giờ lên lớp ở cấp II Yên binh để đi ra Mỏ (Yên Mỹ), nơi anh Lư dạy hoc. thì cháu Huyên ngáp, bà khóc rú ầm lên, chị Lư dang nấu bếp chạy lên bù lu bù loa, thì cháu vừa tắt thở. An h Lư về, làng xóm sang,  lo liệu chu đáo cho cháu. Bà thương cháu, khóc nhiều nên bị điếc,  bị lẫn. Tuy nhiên bà vẫn còn đủ sức khỏe chăm sóc, dạy dỗ các cháu nhỏ sau này, cháu Thúy, Thùy, Vượng, Hằng Tâm, ít nhiều đều có bàn tay của bà chăm sóc, cho nên các cháu khôn lớn rất yêu thương bà, bà vui tuổi già, bớt lẩm cẩm. Khi bà tuổi quá cao, tính tình có nhiều thay đổi, lú lẫn tăng dần,  hay quên, đòi xóm giềng hết cái này cáii khác, chửi người này người khác, đi lang thang từ đầu làng đến cuối, rẽ vào nhà người ta chơi, nói lảm nhảm, họ không tiếp, thậm chí còn bị đóng cổng không cho vào. dần dần họ cũng thông cảm và  thương.  Tôi dang định chuyển bà xã lên HN ở gần các cháu, vì các cháu đã lớn, đi bộ đội, học đại học ở HN cả. Cô Qúy sợ bà khổ, thương bà , khổng bỏ nhà  đi  ở nhà một mình cùng với các chị, gia đình anh Lư chăm sóc quản lý bà. Đến khi bà qua đời, lo liệu chu đáo cho bà, sau ngày lễ 49  mới chuyển lên HN ở cùng gia đình.
Cuộc đời  bà vất vả, khổ sở nhưng tôi rất ít khi thấy bà khóc, bà với ông không bao giờ to tiếng cãi nhau, bà thương ông lắm. Chỉ có hai lần tôi  thấy nước măt của bà tràn ra, một lần nhà lên địa chủ ông bị trói, dân làng đấu tố, mấy ngày  không ăn, bà sợ ông chết, bà vừa kêu khóc vừa chửi rủa bọn khổ chủ ác ôn. Và lần này bà khóc vì thương nhớ cháu Huyên tàng tật,  bà gắn  bó, gần gũi chăm  sóc suôt mấy năm.
 Gia đình ở HN nhưng đến giỗ bà, chỉ có vợ chồng tôi  về thắp hương cúng bà. Mãi đến khi làm xong nhà mới, đến ở,  gia đình tôi có điều kiện cúng giỗ bà trên bàn thờ vong, các cháu nội ngoại ở Hà nội đến đông đủ cả, con cháu đều thắp hương, tôi nhớ mãi câu nói của cháu Cừ: “Từ khi bà mất, đến nay lần đầu tiên cháu mới được thắp hương cúng giỗ bà !”.
Ở HN giỗ ông bà, cúng trên một bát hương thờ vong, về ý nghĩa tâm linh không thể bầng thắp hương trên bát hương thờ chính ngôi ở nhà thờ tổ quê hương, nơi bà sống cả đời và yên nghĩ ngàn đời.
“?Nghin năm mảnh đất quê hương, là hòn đất đã trộn xương máu mình”  (Xuân Diệu).
Âu cũng  là buổi hội ngộ tâm linh trong hoàn cảnh và thời cuộc, cũng an ủi được!




 NHỚ THƯƠNG MỘT THỜI (CCRĐ)
Trong bài này, tôi không nhớ rõ ngày tháng xẩy ra, chỉ biết khoảng thời gian.
Những sự việc và tên thì nhớ cụ thể, nhưng cũng không nêu hết.
       1/ Đội cải cách về xã
Năm CCRĐ (1955-1956) tôi mới 12 tuổi, học lớp 4 trường Phổ thông  cấp I xã Vạn xá (sau đổi là Yên xá, bao gồm xã Yên xá và thị trấn Lâm ngày nay). Sau phát động giảm tô cuối năm 1954, đến tháng 6/1955 đội Cải cách ruộng đât về xã. Đội có  Đội trưởng, 2 đội phó và khoảng trên 20 cán bộ đội viên.  Ủy ban kháng chiến hành chính xã đón tiếp trọng thể. Dân quân bồng súng thật chào, thiếu nhi đánh trống ếch, hô khẩu hiệu nhiệt liệt hoan nghênh… và hò lơ…Đội không mặc săc phục riêng, hoặc comple-cavat dầy tây như bây giờ, mà phải ăn mặc rất giản dị, đi dép cao xu đen.
Để tuyên truyên CCRĐ,  bộ phim Bạch Mao Nử (Trung quốc) được chiếu nhiều lân trên bãi ngã tư Phố cháy,  nhân dân đi xem rất đông, thậm chí có người xem mhiều lần, mưa rét cũng đi xem bởi vì nội dung phim tố cáo tên địa chủ Hoàng Thế Nhân  rất ác,  CCRĐ bị bần cố nông TQ  bắt đấu và tử hình. ND ngồi xem chăm chú hô: Đả đảo địa chủ ác ghê. Các cụ già như cụ Đăng cũng đi xem, rất hởi lòng hởi dạ.
Ủy ban kháng chiến hành chính (UBKCHC) và chi bộ xã không phải là đối tượng làm việc với đội, mà cán bộ đội CC đi bắt “rễ”  “chuỗi”,  chỉ làm việc với cốt cán trong chi bộ. “Rễ” và “chuỗi” thuộc tầng lớp nghèo, bần cố nông, giai cấp bị bóc lột, căm thù sâu sắc bọn  địa chủ cường hào bóc lột.
Khi bắt được “rễ và chuỗi” rồi, UBKCHC xã và chi bộ xã chỉ làm công việc đảng và chính quyền,  đứng ngoài vòng cốt cán, không những, cán bộ xã còn bị nghi ngờ  có  nhiều phần tử địch và quốc dân đảng chui vào .
 Chỉ có rễ, chuỗi và bần cố  nông vô sản mới là cốt cán tin cậy nhất. Họ lập Hội nông dân (Nông hội) gồm   thành phần cốt cán chủ chốt và tổ chức hoạt động,  chi bộ và ủy ban không tham gia. Buổi họp đầu tiên do hội nông dân tổ chức, phiên họp này mở rộng  thành phần.  Trong phiên họp đầu tiên đội phổ biến tiêu chuẩn phân loai thành phần. Gia đình tôi, theo tiêu chuẩn thì chỉ là trung nông, vì bình quân ruộng  không nhiều, từ cụ Lộng đến con cháu đều là người lao động trong nhà, biết cày, cuốc, gồng gánh, tát nước, chăn trâu cắt cỏ…Gia đình có con (anh Hạp) đang là học sinh trường tỉnh, tình nguyện đi bộ đội kháng chiến (khi đó chưa có luật NVQS). Nhà  là cơ sở kháng chiến từ năm 1948, nơi UBKCHC huyện và xã đóng và làm việc,  bộ đội hành quân qua làng thường xuyên ngủ trọ, có khi đóng quân tại nhà mươi ngày liền.
       Thời gian khoảng 2-3 tháng, căng thẳng, đội phát động quần chúng nông dân tố khổ, kể khổ (tố điêu), một số gia đình trong xã bị quy là địa chủ cường hào ác bá, làm tay sai cho thực dân Pháp, bị bắt trói, cùm, tống giam,   (ông Hựu) bị như thế. Gia đình tôi bị quy là phú nông bị cách ly, không còn được ở hàng tầng lớp nông đân . Một thời gian sau, họ lập các phiên tòa, do tòa án đặc biệt sử án. Ông Tởi (Cổ liêu) bị xử tử hình, ông Hựu là địa chủ cường hào gian ác, bị kết án 16 năm tù, nhiều địa chủ khác trong xã cũng bị kết án tù.
       Đến tháng 4 năm 1956, nhà tôi bị quy là địa chủ lọt lưới.  Khoảng 8 giờ sáng, đội dân quân do môt cán bộ của đội CC  cùng dân quân  tiến vào cổng, dân quân băn mấy phát súng chỉ thiên và gọi ông ra nghe đọc lệnh cuả Đoàn ủy cải cách, rồi dân quân trói tay ông, bắt cả nhà ngồi ngoài sân nghe phán. Sau đó họ khám xét lục lọi của cải, từ cái nồi, cái ấm, dụng cụ đồ dùng trong nhà bất cứ vật gì to hay nhỏ có thể làm quả thực (để chia cho bần cố nông) đều tịch biên, dồn vào hai buồng nhà thờ khóa cửa lại và niêm phong. Trâu và lợn (60 k) họ bắt đi cho nông dân khác nuôi, chỉ còn con chó mới đẻ là họ để lại cho gia đình. Họ tra khảo ông và mọi người trong nhà xem của cải còn dấu ở đâu, gửi nhà ai, chôn cất chỗ nào…Một số sách, truyện bằng tiếng Pháp của anh Hợp, giấy tờ có chữ Pháp như tước bạ, khai sinh, rồi một số sách chữ nho của ông,. gia phả họ Nguyễn, và chi tộc, sách cúng bái đều bị các ông các bà cho là tài liệu nô dịch của đế quốc và phong kiến đem đi đốt để phi tang.
Ông bị trói đưa đến nơi giam. Chiều, tôi mang cơm, ông không ăn được chút nào, ông không bị cùm khóa chân như  dịa chủ cường hào gian ác, nhưng bị trói, hai cô du kích sợ ông trốn, cầm mã tấu  đứng canh gác.
Vài ngày hôm sau nông dân tổ chức đấu ông cùng thời điểm với bà Tân  (bà Tân, chứ không phải là ông Tân, vì bà Tân “lộn sộn”, tội to hơn ông Tân “thày cúng”, thế mới hay,  ông Mô cũng quy địa chủ nhưng trốn đi buôn xa, nên không bị bắt). Không phải là phiên tòa có tòa án đăc biệt, chỉ là  phiên tòa nhỏ đấu tố ở thôn, ông không bị trói, đứng chắp tay quay mặt về ông bà bần cố nông. Bà nhà ta bị bắt đến ngồi  trong hàng rào thép gai, (khu để giành riêng cho bọn địa chủ, cường hào) tôi theo bà ngồi đó nên biết hết. Tất cả, họ đều xưng hô với ông bà là mày tao, ông phải gọi tất cả mọi người từ già đến trẻ, thậm trí trẻ con là ông bà và xưng với họ là con. Khổ chủ đấu tố ông nhà ta đều là người trong làng, trong xóm, họ hàng, thậm chí có cả cháu bên nội bên ngoại, (Tôi nhớ tên từng người nhưng không nói ra đây), họ đều vạch mặt chỉ tên ông, tội của ông:  cướp ruộng, bóc lột người lao động, thuê người trả công rẻ mạt, bóc lột tô tức nặng nề, dùng nỏ bắn những ông bà bắt cò, nuôi chó giữ để cắn người ăn trộm cò và nhiều tội…Mỗi khổ chủ lên đấu tố lại trỏ vào măt ông quát: Mày có biết tao là ai không? Ông chắp tay nói: Con có biết ạ! Khi các khổ chủ lên đấu tố, ông “im lặng nghe” không chối cãi hoăc thanh minh gì cả mà nhận tội hết,  chỉ nói gọn lỏn một câu: “Con có tội con xin nhận tội”. Nếu không nhận thì là ngoan cố,  tội sẽ nặng.
Để khủng bố địa chủ đứng trên bục đấu, mỗi lần có khổ chủ lên vạch mặt, nông dân lại hô to: “Đả đảo địa chủ ngoan cố” . Đả đảo, đả đảo!
 Cuối cùng họ kết tội ông. mày là đia chủ kháng chiến, không bị  tù, tịch thu toàn bộ đất  thổ canh và thổ cư, ao, vườn, nhà cửa, trâu bò lợn. Ông được về ở với gia đình, về đến nhà, vừa bị đấu tố, ba ngày không ăn uống ông nằm thở,..  Bà sợ ông chết, ngồi hè kêu khóc vật vã. Hôm sau, họ đến đuổi nhà tôi không được ở nhà  nữa, nhà cửa chia cho ông bà bần cố nông (tôi còn nhớ tất cả những người được chia nhà), nhà phải sang ở nhà ông Nâu, người cùng họ và cùng xóm. Nhà chỉ có một gian hai trái, nhà tranh vách đất, dột nát, trước nhà ông Sắc, bên cạnh nhà ông Miền. Tài sản được mang theo chỉ có toàn bộ bàn thờ, đồ thờ, mấy cái giường và chõng tre, dụng cụ cá nhân, một số nồi, rổ rá, bát đia cũ kỹ không thể làm quả thực. Nhà 6 người ở chỉ có thế, ông nằm chõng tre, bà, chị Thiềm và tôi  một giường, vợ chồng anh chị Lư một giường. Tất tật mọi sinh hoạt chỉ trong  khoảng 15 mét vuông, giường thờ, bát hương thờ tổ tiên để ngoài sân, che phủ chống được mưa nắng, không thờ cúng,  Cảnh sinh hoạt hằng ngày, hai bữa cơm độn khoai lang, thức ăn chỉ là cà muối, dưa muối, canh suông, nước cua muối và mắm tép…, không có tiền đi chợ, không có  thịt, cá.  Công việc hàng ngày, chị Thiềm, chị Lư đi bắt cua và kéo vó tép, đi nhặt, mót hoa màu, chị Thiềm còn  đi làm thuê ở Sú, ( nhờ vậy mới có gia đình Huệ, Lăng, Quy, Phú ), ông thì đan lát, đan rổ rá và vót đũa để bán. Cũng may, anh Lư chặt được tre ở gồ nhà ta, chặt trộm nhưng công khai, không ai giữ,  bà con hàng xóm họ nhìn thấy cũng lờ đi,  tích trữ  được khá nhiều tre, ông có việc ngồi làm, vừa kiếm tí tiền vừa giao tiêp với người mua, quên nỗi đau, Chị Thiềm, chị Lư đi làm thuê bất kỳ việc gi để có hào có xu thu nhập. Anh Lư đang học ớ trường cấp 2 Ý yên, tôi và anh Lư không bỏ buổi học nào, đi học rất đều đặn vì ông khuyên phải chịu khó học, vả lại ở lớp không có sự phân biệt thành phần, nhất là lớp 7 anh Lư học, học sinh hầu hết là con địa chủ  Thời kỳ căng thẳng nhất khoảng 3 tháng đầu, nhà luôn bị bao vây theo dõi. Một lần anh Hạp (tên gọi bác Hợp khi đó) không biết nhà  bị quy là địa chủ, vê thăm nhà vào buổi tối, cũng may, đến gần nhà thì gặp ông Miền,  là  dân quân đang đi tuần tra  báo tin, rất tốt và kéo về nhà, gọi anh Lư sang, hai anh em nói chuyện với nhau được một lúc, anh Hạp biết đầy đủ , anh lén sang nhà, nhìn ông bà đang nằm dưới ánh đèn dầu tù mù, chào rồi vội vàng luồn sau làng đi ngay. Tôi ngủ say nên không biết gì. May anh Hạp không bị bắt. Những cán bộ thoát ly, bộ đội như thế dễ bị bắt giam khi về nhà. Khi đó đội CC và dân quân quyền hành cao lắm, “Nhất đội nhì giời” dân quân coi giời như nón rách. Chả thế mà khi gia đình tổng bí thư Trường Chinh bị quy là địa chủ,  dân quân làng Hành thiện lên tận HN băt  Tổng bí thư, đến cổng thì bị bảo vệ băt giam, có ghê không.

Tại sao nhà tôi lại bị quy là địa chủ?
Bởi sắp kết thúc CC, đội sắp rút lên đường, số lượng địa chủ quy định ỡ xã Vạn xá chưa đủ  (thành tích) cho nên , đội CC và hội nông dân vẫn phải tiếp tục phát hiện địa chủ còn lọt lưới, những nhà có máu mặt, những người bị ghen ghét…là đối tượng quy xét. Nhà tôi trong điện có đất,  có nhà có trâu…Ruộng thì những người làm thuê cho nhà tôi, họ bị đội CCRĐ bắt phải khai vống lên, (1sào thành 1 sào rười), nhà tôi có 4 mẫu 5 sào thành 10 mẫu. Nhà chỉ có ba lao động (ông, bà và chi Thiềm), Chị Lư có tí ruộng riêng (bên bà ngoại cho) nên không được tính lao động trong nhà, anh Lư và tôi đang đi hoc. Vì vậy số lượng công lao động đi thuê  vượt quá “chỉ tiêu” để quy là địa chủ. Ông lại có chức phó Lý mua để gọi cho sang (ông lý Lộng), họ  quy là chức dịch trong làng. Ngoài nhà ta con ông Mô và bà Tân cũng bị lọt lưới như nhà tôi.
3/ Sửa sai
Đến tháng 5 năm1957 thì nhà tôi được sửa sai xuống thành phần, được chuyển về nhà cũ. Tài sản trả lại toàn bộ nhà cũ và thổ cư, đất thổ canh bị trưng mua không trả. Ông nhà ta và tất cả mọi người lúc này  trở thành người có uy tín, đi đâu cũng được chào, chắp tay , kính cẩn lễ phép . Hôm chuyển về nhà, bà con dân làng đến đông lắm, giúp đỡ, mỗi người một tay nên rất nhanh gọn, mọi người tranh thủ thanh minh việc tố ông nhà ta chỉ là bắt buộc. Mấy người thân cận, các cháu đấu tố ông nhà ta rất ân hận, có người khóc. Mấy kẻ tố điêu, bị dân chửi phải trốn tránh, ở thiên hạ họ còn xé quần áo, rạch mép. Sau này bọn tố điêu không thể ở làng được phải đi ở nơi khác (gọi là đi khai hoang). Đúng dịp giỗ cụ nội , ông nhà ta làm bữa cỗ  mời làng nước, ngồi đầy sân rất vui . Sửa sai, ông rất vui và phấn khởi,   trở về nhà củ, làng nước, xóm giềng, bà con đến giúp, đến chơi đông vui, tấp nập. Các cán bộ xã thôn bị xử trí, quy oan nay trở lai làm việc như xưa thường xuyên có mặt ở nhà để động viên gia đình, ôn nhớ lại một thời kháng chiến, và nhất là bất bình thời “bần cố nông làm chủ”. Ông rất bùi ngùi khi các cán bộ kể lai việc ông Trường Chinh xin từ chức, Bác Hồ cũng phải nhỏ nước mắt , Đại tướng Võ Nguyên Giáp thay mặt chính phủ đọc lời xin lỗi trên báo . Có lẽ có thời CCRĐ này tôi mới hiểu sâu sắc ông nhà ta. Nhân đây, tôi xin  nói về ông! Bản chất là một nông dân, biết quản lý và làm mọi việc của nhà nông, nhưng ông không đơn thuần. Ông là người không học Quốc ngữ, nhưng chữ nho biết nhiều, rất nhân hậu, thương người, ít nói, có trước có sau. Khi gia đình mất hết, anh Lư đang học lớp 7 cuối cấp (tương đương lớp 9 bây giờ) đã lớn tuổi,  tôi còn bé, ạnh định bỏ học đi kiếm ăn giành phần học cho tôi, ông không cho anh bỏ mà bắt phải đi hoc, thậm chí không được nghỉ buổi hoc nào. Bởi vậy chúng tôi mới được học đến nơi đến chốn. Khi bị tịch biên hết, chỉ còn ổ chó mới đẻ 2 con, chó mẹ sợ bỏ đi, ông bắt tôi phải đem một con cho Khôi (cháu đầu lòng)  mới sinh, để chó dọn cứt cho cháu Khôi. Thấy tôi ôm chó con đến, anh chị Oánh cảm động chảy nước mắt (chuyện này chỉ có tôi  biết, bây giờ mới kể). Khi sửa sai, ông khuyên chúng tôi nên hòa nhập với tất tật, “không cố chấp”, “sẵn sàng có lòng vị tha”, không phải họ có tội, hãy đánh kẻ chạy đi, không  đánh kẻ chạy lai. Sửa sai là thế, chứ không phải sửa sai rồi thù oán nhau. Ngay đến ông Nâu khi sửa sai trở về nhà cũ, nơi nhà tôi đã ở hơn một năm, quá rách nát, ông nhà ta sẵn sàng cho cả ngôi nhà tre cột gỗ ba gian rất tốt về làm lại nhà, cả họ kính phục lòng tốt của ông…Tôi không thể nào quên lời ông nói với cả nhà câu thành ngữ dân gian “sông có khúc, người có lúc”. Còn bọn tố điêu, đây là “khúc” và “lúc”  bị chửi, bị rạch mép, phải cút khỏi làng, đi khai hoang .
Đối với tôi cuộc đời đã từng trải. CM tháng 8, còn rất nhỏ,       không hề biết gi, kháng chiến chống Pháp vẫn còn nhỏ nên biết không nhiều. Có lẽ CCRĐ, đảo lộn cuộc sống ghê quá làm cho tôi tuy ít tuổi, còn nhỏ nhưng  đã thành người lớn, thành kẻ “biết tuốt”. Trên đây là những điều rất thật,  là kỷ niệm quá khứ một thời.
Trang entry này tôi viết đăng trên blog để ôn lại quá khứ cuộc đời, quá khứ gia đình, ai đọc, ai hiểu, tùy.
                                Nv_chat2006@yahoo.com.vn


VƯỜN CÒ NHÀ TÔI

        Vườn cò là một “kỷ niệm” thời thơ ấu tôi không bao giờ quên, vì nó là nguồn hạnh phúc cho gia đình tôi, nhưng đôi khi cũng gây bao nỗi khổ cho gia đình. 
           . Nhà tôi có vườn tre (gia đình gọi là gồ), rộng khoảng hai sào phia sau nhà. Gồ tre rậm rạp um tùm, chim muông và các sinh vật (rắn, rết, cáo, chim chóc …) sinh sống. Đặc biệt là cò trắng khoang và cốc mầu đen (cốc là tên của bà cô bác nên gia đình tránh từ cốc  gọi là cò đen). Thu nhập của gồ tre chính là tre. Tre bán cho cả làng và làng xung quanh để làm nhà và   đồ dùng  dân dụng đời sống hàng ngày. Trong thơi kỳ kháng chiến chống Pháp, tre còn dùng cho việc rào làng kháng chiến. Gia đình tôi chặt không biết bao nhiêu cây tre vi (loại có nhiều gai) ủng hộ rào làng kháng chiến và làm cọc chống nhảy dù.
      Hằng năm cứ đến mùa hè cò lai bay về sinh sống làm tổ sinh đẻ trên ngọn tre, đến khi cò con lớn biết bay kiếm ăn, dịp cuôi mùa thu đầu mùa  đông cò lại bay đi hết. Cụ sinh ra tôi (cụ  Lộng), một nông dân biết nhiều chữ Nho, có am hiểu và có tâm linh,  thấu hiểu tuc ngữ dân gian “đất lành cò đậu” nên cụ không phá gồ tre và đuổi cò, măc dù trồng cây khác có lợi hơn. Tôi hồi đó còn nhỏ nên rất thích cò, tôi thuộc lòng những câu ca dao “con cò bay lả bay la, bay từ cửa tổ bay ra canh đông”. Cò bay qua cánh đồng lúa rộng sau làng  làm rung động lòng con trẻ: “con cò mỏi cánh bay ngang, dạt dào sóng lúa mênh mang sớm chiều” . Cò rất nhiều, đậu trắng xóa cả gồ tre, làm rất nhiều tổ trên từng cây tre. Có thể bắt cò con về ăn thịt hoặc lấy trứng về ăn, nhưng nhà tôi không bao giờ ăn, thi thoảng có ăn trứng, trứng cò to như quả trứng gà, nhưng ăn cảm giác không khoái. Trai trẻ trong làng thì đến xin bắt cò con và trứng về ăn, ông  dễ tính nên thoải mái, nhưng quy định mỗi tổ để lại một ít trứng để cò khỏi bỏ đi, nhờ vây mà vuờn cò mãi mãi tồn tại. Thời  Pháp vườn cò nhà cũng góp không nhỏ vào  kháng chiến, trong gồ có nhiều hầm bem (bí mật) để bảo vệ cán bộ kháng chiến. Có lần cán bộ đang họp ở nhà tôi thi Pháp bao vây,  không kịp chạy sang khu an toàn (Vũ dương), bí quá phải chui vào hầm và bụi rậm để trốn. Bọn lính thấy nhiều cò, nên chỉ bắn cò, quên cả lùng kiếm, khi rút đi, sân cò bấn chết chúng vứt đầy sân, không đem đi. Cán bộ an toàn cả, không ai bị bắt, làm thịt cò nhắm rượu., cười vui, coi như thắng lợi.         Đến khi cải cách ruộng đất (1956), gia đình bị quy là địa chủ bị đuổi đi nơi khác, gồ tre bị phá chặt trụi, tan nát, cò bỏ đi biến và không bao giờ quay lại. Khi sửa sai, bố tôi và gia đình cố gắng cũng "sửa sai” cứu vớt vườn cò nhưng không được.
          Đất nhà tôi là “đất lành cò đậu”, gia đình tôi không vinh hoa phú quý, nhưng cũng không hèn, ăn ở có  đức, con cái không ham làm giầu, nhưng có học, không cần học vị nhưng có hiểu biết rộng. Cụ chia khoảnh đất lành cho các con mỗi người một mảnh. Mặc dù sống xa nhà nhưng chúng tôi vẫn giữ, không bán đất lành tổ tiên để lại lấy tiền ăn tiêu phung phí.
Cho đến nay, trong đời sống xã hội, đua đòi, nhiều người thích giầu sang, thích nhà to, xe hơi… thích học vị…thích và thích..., nhưng con cháu cụ Lộng vưỡn thế. Ông Oánh, con rể cụ (anh rể cả), nhà thơ làng Tống, rất nho nhã,  kính tặng tôi đôi câu đối:
                          Tiên tổ phúc lưu truyền.
                          Tử tôn văn hóa thịnh.
      Câu đối rất chuẩn, hợp với tâm linh của tôi và gia đình tôi, bà xã và các cháu thuộc lòng, tôi coi đó là "luật gia"  trong nhà, phải giữ và tôn thờ. 
              Từ con cò nói linh tinh, xin lỗi độc giả đây là chuyện riêng tư, người viết rất tự hào.



 Lờ u lu, sắc lú
          Mỗ (lão, tớ) có cảm giác mình bị lú. Nhà thơ Vũ Quần Phương nói vui với mỗ, lú như ông là tốt, có lợi cho thiên hạ (he…he!)! Ai thì không biết, nhưng đối với mỗ chỉ thấy khhổ, thậm chí rất khổ . Mỗ ngồi một mình trước computer tra từ “lú” trong từ điển Tiếng Việt: “ Lú là ở trạng thái trí tuệ kém, hầu như không có hoặc không còn trí nhớ, trí khôn”. Mỗ chưa hoàn toàn như thế, nhưng có biểu hiện. hay quên, hoặc lúc nhớ lúc quên,…quên tên người , tên địa phương, tên làng, tên phố…. Ngay cả,  các tên sách, tên truyện, tên phim, tên vở diễn mới đoc, mới xem cũng hay quên, tên nhân vật trong truyện, phim hoặc kịch cũng thế. Thơ văn mỗ thuộc khá nhiều nay quên tiệt, thơ Tố hữu quên dã đành, Truyên Kiều mỗ đã thuộc gần hết truyện, nay không còn nhớ nữa. Ngày xưa mỗ cũng giao tiếp được với tây bằng tiếng Pháp, nhưng bây giờ thì xin chịu, vì quên hết tiếng pháp rồi. Các tên thuốc, nhất là bây giờ có nhiều biệt dược rát khó nhớ. Đếm cũng lẫn lộn, có khi đếm từ một đến một trăm cũng bị  lẫn. Trong cộng việc, nếu làm hai ba việc cùng một thời điểm rất dễ bỏ sót việc này hay việc kia. Chỉ có một việc rất muốn quên, nhưng không bao giờ quên, đó là tiểu tiện (đái) ban  đêm, Mỗi đêm mỗ phải đi tiểu bốn năm lượt, mong cho quên, bớt vài ba, mà không sao quên được, còn trung tiện và đại tiện cũng có thể xếp trong (lờ u lu sắc lú). Một điều vui là mỗ biết mỗ “lờ u lu sác lú” là không đáng sợ, ( chỉ sợ mình không biết mình lú) mỗ không bị người đời khinh hoặc trêu trọc. Đó cũng là hạnh phúc tuổi già, he…he!. Bạn đọc đừng  cười nhé, vì cười người hôm trước, hôm sau người cười đấy. Thế thôi!
                                      CHỐNG LÚ

                      Lú hoàn toàn không phải là ngu và ngược lại ngu không phải là lú. Lú có khả năng tự hạn chế được, thậm chí chống lú được. Sự lú lẫn kết hợp với bệnh lão như nặng tai, mắt kém, chân đau đi lại khó khăn, việc giao tiếp bên ngoài, bạn bè thân khó, nhất là bạn già lờ u lu sắc lú, không ai, kể cả người nhà không   thèm nói chuyện với mỗ… Để có nguồn vui tuổi già, mỗ buộc phải sử dụng máy tính (như bạn thân) để giao lưu với internet, bạn bè qua email, mỗ có hai địa chỉ email để gửi thư, gửi bài. Ngày nào mỗ cũng đọc mạng khoảng hai tiếng  vào đầu giờ sáng và tối trên computer  (không đọc và cũng không biết đọc trên điện thoại di động), còn giành nhiều thời gian viết blog đăng trên mạng. 

18/12                                                                  NO EL
ĐÊM25/12
Merry Christmas! Kính chúc tất cả mọi người một mùa Giáng Sinh an lành và một năm mới sắp đến tràn đầy hạnh phúc


 Đi chơi đêm noel




      Sống ở Hà nội, 50 năm, Mỗ hầu như không đi chơi đêm Noel, Duy có một lần, khoảng đầu thập kỷ 80 thế kỷ trước, hồi còn trẻ,  12 giờ đêm noel,  mỗ đến nhà thờ Lớn nhưng quá đông,  không thể nào vào được bên trong, phải đứng ngoài xa, rất xa, mỗ đành phải quay ra đi quanh bờ Hồ. Người và người, giống như mỗ, lũ lượt như mắc cửi, phần nhiều là các đôi trai gái trẻ dắt tay nhau đi quanh hồ tìm nguồn hạnh phúc trong đêm giáng sinh. Thiên hạ gọi đùa là đêm “nô em”.Từ đó đến nay mỗ cạch.
         Mãi đến năm nay, đã U76, tối 24/12/9019,  mới 8 giờ tối, thấy thiên hạ háo hức đi chơi noel, mỗ hứng lên, chân đau cũng chống ba-tông  đi chơi xem sao. Nhưng gọi là đi noel cũng chỉ đi khỏi nhà, quanh ao làng dọc mấy phố, công viên khu Định Công, xem không khí  noel ở đây thế nào. Cũng người với người vậy thôi, đi nhậu, uống cà phê và “nô em”. Qua một quán bia ngoài hè phố mỗ  thấy hai ông già noel trẻ măng mạc áo phông đỏ ngồi, để râu trên bàn, uống bia hơi với lạc rang. Khi về qua một phố đèn không sáng lắm, mỗ lại gặp một ông già noel nữa, ông bỏ râu trắng để trên yên xe đứng vạch chim tè bên gốc cây, (he... he). Thấy mỗ ông già nô el  ngượng, quay mặt đi không dám nhìn mỗ, mỗ liền chủ động tấn công:
 - Ông trẻ  noel rởm ơi, đừng sợ, cứ thoải mái, ông đây thông cảm, đưa hết quà rồi sao nhàn hạ thế! Lại đằng kia có quán bia hơi, có hai ông sinh viên noel đang ngồi uống bia với lạc rang đấy, rồi đi nô em vẫn còn sớm !
          Thấy mỗ gọi hơi tếu, tỏ ra hiểu biết, lại vui chứ không phải chêu chọc gì, “ông no el” nói ngay:
        - Ông ơi! vất vả lắm ông ạ, cháu là sinh viên đi làm để kiếm thêm ít tiền, chỉ hỏi thăm đường đi, tìm địa chỉ cũng đủ mệt, tốn tiền điện thoại còn bị ngưòi ta chêu chọc nữa chớ. Bây giờ cháu lại quay về lấy thêm hàng ở công ty và tiếp tục cho đến 0 giờ, noel.
        Về đến chợ lại thấy nhiều bà nhiều chị noel, mặc quân áo đỏ,  râu trắng bán bánh mỳ, hoa, mía, bóng bay…Các ông, các  bà, anh chị, nhiều đôi trai gái xộp túm vào mua. Các bà noel tha hồ bóp, tha hồ chém…

ảnh cóp trên mạng

  Đấy, chơi đêm noel năm nay vui và nhiều chuyên thế đấy, cần gì phải đến nhà thờ Lớn để chen chúc. Tớ về đến ngõ thì thấy trong ngõ  các cháu  đang  chờ ông noel đến phát quà, tay cháu cầm một tờ giấy nhỏ. Đó là một một bức thư cám ơn đã in sẵn, khi nhân được quà cháu chỉ việc điền tên và quà đã nhận rồi ký tên ở cuối, đưa cho ông noel làm chứng từ nộp cho chủ công ty.
       Các cháu  nhận được kẹo sô cô la, một hộp bút và một băng đĩa hoạt hình “Vui tuổi thơ”.Các cháu reo lên mừng quá. Hỏi ra mới biết, họ đã thu tiền của cháu từ hôm trước, nào có cho không các cháu đâu.
           Mỗ mở computeur đọc mạng internet. Khi mở trang hình trong google thì tớ thấy những hình này

Đây là những gì tớ chứng kiến đêm noel.  
          Vui: Gặp ba ông già noel, hai ông ngồi uống bia, một ông đứng tè ở gốc cây, và nhìn tấm ảnh trên, những ông bà noel thời @,  buồn cười, đến nỗi nhịn không được phải đi tè…tè !
          Buồn:  Các cháu nhỏ nhận được phần quà bằng tiền của mình từ tay ông già noel rởm.  Ôi đó cũng chỉ là một kiểu “buôn thần bán thánh” thời công nghệ 4.0 ! Không biết mọi người thế nào, riêng mỗ thì rất buồn! 
                                  Thật là vui - buồn lẫn lộn đêm noel!
                                                          0h đêm noel,25/12/2012
                  

M Ố T
(mode- model-modus)
Tra từ điển và tham khảo trên mạng  internet  thì mốt (mode) là khái niệm có nhiều cách hiểu, cách định nghĩa, Mốt có thể là sự kỳ khôi, kỳ dị, là sự đỏng đảnh, tức thời, thay đổi của thời trang ,.. Tiếng Anh gọi là “Model", cũng như tiếng Pháp, đều bắt nguồn từ tiếng Latinh "modus", có nghĩa là cách thức, phương pháp, quy tắc, mức độ chuẩn mực chung  được công nhận tức thời nhưng dễ thay đổi.
Ta phiên âm theo tiêng  Pháp. (mốt-mode), cách hiểu cũng có nét na ná giống như định nghĩa chung.
Ở Viêt nam, khái niệm “mốt” không đơn giản chỉ có thời trang, phạm vi mốt rất rộng, nhiều lĩnh vực trong đời sống xã hội, kể từ sinh hoạt, chơi bời, ăn uống, đồ dùng sinh hoạt đến tâm linh. Riêng về  thời trang thì thấy rõ nét nhất. váy ngắn, quần đùi, áo hở ngực. Môt chuyện vui: Nhiều  thanh niên trẻ (cả nam lẫn nữ) khoái mặc quần bò sờn rách thủng cả  đầu gối, gấu quần chó đớp rách lởm chởm,  tưởng các cháu thiếu tiền, nhà nghèo phải mặc quần rách. Không phải nghèo đâu mà do phong trào khoái hợp “thời”, môt số cửa hàng thời trang xịn cũng phơi bán quần rách đầu gối, giá lại  cao nữa chứ, mà  giới trẻ lại tìm  mua nhiều. Có những bạn trẻ có quần bó lành lặn mới, lại dùng giấy ráp mài cọ cho mòn, bạc. Nếu tinh ý một chút, các xếp bự đi hội nghị mặc comple cũng thế. Nhà nước.
Trong mọi lĩnh vực, lĩnh vực nào cũng có mốt, đám cưới, thiếp cưới, mừng thọ, hội làng,xây cổng làng, xây sửa điình chùa cũng mốt.   sắm ôtô, xe máy, điện thoại mobifone. Học hàm, học vị,  bằng cấp thật giả cũng là mốt thời đại, Thân thể xăm xổ rồng phượng đầy người, hết chân tay ròi cả chõ kín, đầu chọc, tóc nhuộm đó, vàng, nâu, kính trắng mặc dù không cận…(còn nhiều nữa) Tất đều là mốt. Giầu nghèo đều háo hức “mốt”, giâu thì khoe sang, nhiều tiền, nghèo thì đua đòi mốt để khỏi bị thiên hạ coi thường.  Mốt là một nguyên nhân nẩy sinh ra rất nhiều tệ nạn xã hội như cờ bạc, trộm cắp, cướp, hụi, loạn xã hội,…mất tình cảm bạn bè, thâm chí tình máu mủ. Nhà nước, các cơ quan từ nhỏ đến to, từ thấp đến cao đều thích mốt, mốt thì nhjiều đấy không thể kể hết, chỉ cần một khái niệm rất  “hoành tá tràng” la hiểu cả.
 “Mốt” xin bạn đọc bỏ bớt đi dấu mũ (^) để thành mót thì đúng hơn.. .Mốt (mót) cũng chỉ là đỏng đảnh có thời hạn.

        Còn những người có văn hóa, thì không thích mốt sống  khác, tránh xa, kệ xác, có cách sống riêng, không thích khen chê, thâm chí còn xấu hổ ngại ngùng khi sử dụng mốt.  Một chuyện thật 100%: Một người, khi gia đình dọn về nhà mới, ra cửa hàng nội thất định mua một bộ bàn ghế xịn, khắc đú kiểu rồng phượng, anh ta ngắm nghía mãi, tần ngần fhì chị bán hàng nói, đây là bộ ghế theo mốt của tàu, nhiêu người khoái mua, nhưng tôi khuyên anh tính toán, không nên mua. Chỉ mua bộ ghế mây, vừa nhẹ nhàng, dề vận chuyển, lau chùi, giầu, nghèo đều ngồi được, anh ta nghe lời ngay. Anh ta đến cửa hàng bàn đồ nghi thức trang trí cũng định mua một chữ Tâm rất đẹp, chữ vàng trên khung nền đỏ, do nghệ nhân giỏi Nam bộsản xuất. chị nói vui hàng nói rất vui, chữ tâm này chỉ bán cho những kẻ giầu nhiều tiền nhưng vô lương tâm. Ồ!  Thế ra ngay cả những người bán hàng cũng không "mót", lại còn khuyên người mua hàng chớ có “mốt”.
                                              

               20 tháng 11 năm 2019

 

                  Nhà mỗ hiện nay có 4 nhà giáo:  Hai cựu giáo chức  Hai nhà giáo là CBGD đang dậy ở hai trường đại học lớn. Mỗ rất tự hào!
Thắng, học sinh cũ tôi dạy từ năm 1968,  hiện đang ở Quảng ninh, đã nghĩ hưu, điện chúc mừng vợ chồng tôi, nhân ngày 20/11. Lúc nhận điện, bà xà đang nằm  viện, không kịp trả lời cám ơn. Bây giờ rất ân hận. Mong anh Thắng thông cảm!


 Chính xác 39
Tin 39 người chết trong công tơ nơ ở Essex (Anh)  đã loan đi từ nhiều ngay nay, nhưng đến hôm nay mới thật sự rõ ràng, bời vì có đăng ảnh, danh sách tên và địa chỉ\ từng người. Tất cả đều là những người còn trẻ ở sứ sở Viêt nam ta, không có một người nào nước ngoài như đồn đoán ban đầu. Mỗ rất thương tâm, mặc họ là ai đi nữa. Mỗ xin gửi đến các gia đình lời chia buồn sâu sắc, và nguyện cầu thế-phách của 39 anh chị sẽ sớm quy tụ, an nghỉ nơi quê cha đất tổ. Ngày đón các anh các chị về dù có hoành tráng đến đâu đi nừa, kiểu như đội bóng đạt huy chương về nước cũng vô nghĩa, mà tâm linh mới là chủ yếu.


                               Cô Trà My. một nạn nhân
Thiên hạ nhiêu người chê trách, nào là tham tiền, hiếu thắng, mắc lừa… nhưng dù thế nào đi nữa cũng rất đáng thương. Lỗi không hoàn toàn tại các anh các chị. Theo mỗ các anh các chị đều là người tốt, không tội tình, được học hành, cũng không phải do số phận hẩm hiu.

                           Châu nhuận Phát

Châu nhuận Phát là một ngôi sao điện ảnh Trung quốc công khai không ủng hộ đường lưỡi bò vì thế anh bị cấm đong phim ở TQ. Khi hỏi về vấn đề này, khi hỏi về vần đề này, anh nói;” Thế thì kiếm ít tiền hơn thôi”

                Không con, hai vợ chồng sống đơn giản dùng chiiêc điên thoại cũ suốt 17 năm, nhưng anh đã hiến khối tài sản 714 triệu đô la cho công tác từ thiện trẻ em và người nghèo khổ. Nhân cách mà các  nghệ sĩ quý tộc rởm, các ông hoàng tự phong vô cảm ở Việt nam  hãy xem mình  có xứng đáng với Châu Nhuận Phát không.
“- Tiền cũng không phải là của tôi. Tôi chỉ là người giữ chúng và tìm ai đó thích hợp để chuyển giao mà thôi. Giấc mơ từ nhỏ của tôi là một cuộc sống có ý nghĩa thực sự và hạnh phúc”.
“ Trong cuộc sống chẳng dài và cũng chẳng ngắn này - điều khó khăn nhất không phải là việc bạn kiếm được bao nhiêu tiền Điều khó nhất là câu hỏi làm thế nào có thể bình thản trước mọi sóng gió cuộc đời và có những người bạn tri kỷ. Tôi mong mình có thể sống đơn giản, không buồn lo suốt quãng đời còn lại không buồn lo suốt quãng đời còn lại thay vì đau đáu vật vã mưu tính chỉ nghĩ đến tiền”
 Một cách nghĩ giản dị khiêm nhường, một lẽ sống khác biệt đám đông. một nhân cách nhân văn thật sự đáng mến, đáng ngưỡng mộ cả Tài lẫn Đức. Tầu cũng có những người rất tốt.
Phan Phúc

C H Ữ      T Â M
      Đêm nay, khó ngủ, trằn trọc mãi, mỗ ngồi đọc, ngẫm nghĩ, rồi chắp bút về chữ TÂM !
     Tâm  là tấm lòng, lòng tốt của người với người (theo từ điển-1974). Nhưng hiểu được tâm (tấm lòng)  không đơn giản chút nào, bởi tâm, khái niệm rất trừu tượng, những kẻ ngu như mỗ không thể hiểu hết nhẽ. Tâm có nhiều khái niệm đồng âm, phải tra từ điển để khỏi hiểu lầm, sai lệch thành tim (tim chó, tim lợn…chẳng hạn).
   Nhiều “nhà…”, nhiều đại gia giầu có khoe tấm lòng mình bằng chữ ‘tâm” hiển thị, chữ tâm (chữ nho) treo ngay phòng khách, đặt ngay trước bàn làm việc, thờ trên ban thờ. Họ cho rằng chữ tâm mấy ông đồ viết trên giấy thì tầm  thường quá, mà chữ tâm nhà đại gia phải được  làm bằng đủ mọi chất liệu quý, bằng bỗ quý, sơn son thép vàng, sơn mài khảm trai, kết bằng đá quý, dệt bằng nhung lụa đặt vào khung sang trọng. Rất phản cảm, một số “đại gia” lại treo chữ "nhẫn" bên trái chữ "tâm" thành nhẫn tâm (he…he !). Thật là vừa ngu dốt vừa hài ước vừa thể hiện cái tầm trọc phú học đòi... Cũng trong blog này mỗ đã viết một entry,  “Ba Lần Không Ngu”, xin trích đoạn: “Một lần mỗ đi xem triển lãm Giảng võ, vừa xem vừa mua sắm một số thứ. Đến một quầy hàng bán đồ trang trí nội thất, mỗ ngắm mãi cái gì cũng đẹp, hào nhoáng, duy  có một bức tranh chữ “tâm” (chữ nho)   là mỗ khoái, trên tấm thảm đỏ của khung, chữ tâm nổi, màu vàng. Theo như cô gái quầy bán hàng, (giọng Nam bộ dễ nghe), chữ "tâm" được kết bằng một loại đá quý màu vàng, do nghệ nhân Nam bộ làm, giá bức tranh là hai triệu đồng (tiền năm 1999). Khi cô biết mỗ không mua vì giá quá cao, cô liền cười, nói với mỗ: Chữ "tâm" này cháu chỉ bán cho những kẻ vô lương "tâm", giầu có, troc phú nhưng kém văn hoá, nghĩa là chỉ bán cho kẻ ngu.”.  
Mỗ đã đọc một entry trên mạng của Phan Cung Việt  bàn về chữ “Tâm”, xin trích: “Mùa xuân mùa hội người ta đua nhau đi xin một chữ Tâm, về treo giữa nhà, dưới ban thờ tổ tiên, thế là xong. Là ổn cả Tâm mình, Tâm đời. Người ta không biết Tâm dễ tai biến, tai biến mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây. Ngoài đời người ta chỉ chăm chăm hàng giả hàng nhái, người xấu người tốt, chứ Tâm là thật. Người ấy có Tâm, thế là xong. Không biết có tâm xịn, tâm nhái, tâm giả. Khẩu Phật, tâm xà. Hoặc đang Tâm Người bỗng đổi sang Tâm Xà, thế mới sợ!”. Đọc xong mỗ  hiểu thêm tâm của những kẻ dốt nát,  rồi hứng lên ngồi viết  bài này.
 Thế ra “tâm” cũng có tâm giả, mỗ cứ nghĩ chỉ có bằng giả, tiến sĩ giả, giáo sư giả. Hàng giả thì nhiều rồi, nhưng có thể phát hiện được, thậm chí mắt trần cũng nhìn thấy. Con tâm giả thì xin chịu.

Xem tiếp
Bài đăng cũ hơn

























































































Thứ Bảy, 5 tháng 10, 2019


     Liên hiệp quốc chính thức lấy ngày 8/3 hằng năm là ngày quốc tế vì quyền bình đẳng và tiến bộ của phụ nữ  trên toàn thế giới. Nhân ngày này Tôi xin dành thời gian viết trên trang blog lời kính trọng, chia xẻ niềm vui và nỗi buồn cùng  phái nữ.


CHIM và BƯỚM
                                                                     
          Ngày 8/3, ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM, ngày của đằng ấy, tớ  viết một entry để chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, để đằng ấy phổng mũi,  mà hoàn toàn viết về những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá khứ và cả trong tương lai.
        Cánh đằng ấy có bướm   (*), cánh đàn ông chúng tớ có chim (*).Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“ Bướm” là tài sản vô giá của người (cả sinh vật nữa), của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm đẹp, quý hơn chim. Bướm, các nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó là cửa của tử cung. Nơi sinh ra tớ và đằng ấy…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, nhà cách mạng, nhà thơ, những người tài ba cũng sinh ra từ của quý ấy “ những con người từ chân lý sinh ra” ( Thơ TH) vân vân…,   “Cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa, cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…).  Vua mới được ở trong cung,  hoàng hậu phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung. Cửa  cung  rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời mới được qua lại. Tử cung cũng là “cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn  vào  phải được luật pháp nước nhà cho phép. (He…he..!)
Bướm quý như thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà  con gái, đặt ngay tên con gái là Lồn, lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái Lồn nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “Lồn ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho Lồn mẹ ăn !” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều  địa  phương dùng để đặt tên làng, tên xóm,…tạo nên ấn tượng, người đời khó quên, Một hiện tượng (ngôn ngữ) rất văn hóa của Việt nam.
  



Đằng ấy thấy chửa ! Nhà nước cũng phải giành 2 ngày vui cho phía đằng ấy, ngày 8/3 và ngày 20/10. Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày ấy là thiên hạ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp mừng bay tung tăng, thơ ca, báo chí, truyền hình lại  được  dịp …Đến ngày ấy bọn tớ chỉ có là phải chăm chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính  mình … Mai 8/3, tớ chúc mừng đằng ấy, được nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)