CHIM và BƯỚM
(Tyfn)
Ngày
mai 20/10, ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM, ngày của đằng ấy, tớ (Tyfn) viết một entry để
chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, …để
đằng ấy phổng mũi, mà hoàn toàn viết về
những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá
khứ và cả trong tương lai.
Cánh đằng ấy
có bướm (*), cánh đàn ông chúng tớ có
chim (*).Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“Chim và
bướm” là tài sản vô giá của người, của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để
làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm đẹp, quý hơn chim. Bướm, các
nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó
là cửa của tử cung. Nơi sinh ra tớ và
đằng ấy…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, vân vân…, “Cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa,
cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…). Vua mới được ở trong cung, hoàng hậu phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung.
Cửa cung
rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời
mới được qua lại. Tử cung cũng là
“cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn vào
phải được luật pháp nước nhà cho phép. (He…he..!)
Bướm quý như
thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà hiếm
con gái, đặt ngay tên con gái là Lồn, lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái Lồn nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “Lồn ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho Lồn mẹ ăn !” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều địa
phương dùng để đặt tên làng, tên phố,…tạo nên ấn tượng, người đời khó
quên:
Ảnh cóp tren mạng internet
Đằng ấy thấy chửa !Nhà nước cũng phải giành 2 ngày
vui cho phía đằng ấy, ngày 20/10 và ngày 08/03. Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày
ấy là thiên hạ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp mừng bay tung tăng,
thơ ca, báo chí, truyền hình lại được dịp …Đến ngày ấy bọn tớ chỉ có là phải chăm
chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính mình … Mai 20/10, tớ chúc mừng đằng ấy, được
nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)
Chân lý-phái đẹp
Tớ đã
viết một entry trên blog chúc mừng đằng ấy
nhân ngày phụ nữ VN 20/10. Nhưng
tớ chỉ viết cho vui thôi, chắc đằng ấy đã đọc, (he...he) cười, nhưng rồi vưỡn chê
là tớ thiếu nghiêm túc. Thật ra nói về “chim” và “bướm” cũng chẳng phải thiếu
nghiêm túc, ngược lại là đằng khác. Vì, vừa
chính xác vừa dân dã mang tính dân tộc, rất Việt nam, vui và nhân văn đấy chứ. Chắc
là trong bài có chua mấy hình ảnh tớ cóp ở trên mạng, đằng ấy cho là sẽ làm phản cảm đôc giả. Những tên làng, tên
xóm ấy đã có từ đời xưa do các cụ cỗ nhất nhì làng quê đặt ra, gây ấn tượng,
gần gũi, thân quen. đã ăn sâu vào tâm thức dân chúng từ bao đời. Những cánh
vong niên xa xứ ở nơi đất khách quê người, khi nhìn thấy hình ảnh ấy có khi lại
xúc động, đầm đầm châu xa, ngậm ngùi nhớ quê .hương đất nước.
Thực ra là tớ chỉ viết cho vui thôi! Tớ đã tự phê, xin
lỗi đằng ấy, mong đằng ây đừng cố chấp.
Thời đại ngày nay “bướm” còn được coi như “chân
lý” (Có con người từ chân lý sinh ra).
Chân lý trừu tượng được hình tượng, cụ thể hóa, rất cao thượng và hoành tráng. Những con người khác thường, những
con người oanh liệt mới được sinh ra từ chân lý. Còn loại người như tớ chỉ sinh ra từ bướm thôi,
tớ cũng không khoái nhận mình sinh ra từ cái ngoa ngữ rất “hoành tá tràng” ấy
đâu. “Chân
lý” – phái đẹp được tồn tại
trong ý thức hệ, trong báo chí, thơ văn cách mạng, ...và trong tầng lớp trên có
trình độ lớn, nhưng không được tồn tại trong đời sống, tớ chưa thấy nơi nào
dùng để đặt tên làng, xã: làng “Chân lý”, xã “Chân lý” ( kiểu như ảnh ở bài
trước). Cũng có nơi đặt tên câu lạc bộ...
là Chân lý, nhưng khái niệm chân lý ấy không đồng nghĩa với chân lý – phái đẹp.
Tớ cũng có được học, có đọc, và có thời
cũng hào hứng ca ngợi tâng bốc, còn thường dân, “nhân bất học, bất tri lý”, chẳng
ai biết “chân lý” ấy là cái chi chi, hoặc có biết cũng quên đi.
Ôi
! Bướm vưỡn vạn tuế! (thơ).
(Ảnh cóp từ mạng)
Hi, hi.. !Vui quá, rất nhân văn !
8/3 ngày của fn
Tôi yêu fụ nữ (Tyfn)
Liên
hiệp quốc chính thức lấy ngày 8/3 hằng năm là ngày quốc tế vì quyền bình đẳng
và tiến bộ của phụ nữ trên toàn thế giới. Nhân ngày này Tyfn xin dành thời gian viết
trên trang blog lời kính trọng, chia xẻ niềm vui và nỗi buồn cùng phái nữ.
Kết tinh phẩm giá của phụ nữ là ở đức người mẹ, mẹ đẻ con ra, mẹ
nuôi dạy dỗ con khôn lớn, mẹ vất vả, gian truân, vui, buồn, tự hào, bất hạnh… vì con. Khi đã
lên bà (bà nội, bà ngoại) thì bản chất người mẹ vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến
khi mẹ ở tuổi hồng phúc (90), đại hồng phúc (bách niên), chất “mẹ” vẫn không hề
phai. Mẹ rất cao quý. Tổ quốc, nhân dân vinh danh "mẹ Việt
nam" :
Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn
chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho trọn chữ hiếu mới là đạo con
(Ca dao)
Núi Thái sơn (được ví với
công cha) dù cao đến bao nhiêu cũng đo được, đếm được. Nước trong
nguồn (được ví với nghĩa mẹ) chảy ra thì vô kể, không thể đo, đong,
đếm được. Cho nên nghĩa mẹ phải "thờ" mới xứng, công cha thật
đáng "kính" trọng nhưng không bao giờ xếp ngang với nghĩa mẹ . Tyfn xin
kính tặng các mẹ bó hoa hồng
tươi:
ÔI !... ngày 8/3, ngày nay, buồn thay, đã bị biến dạng cả về mặt ý nghĩa
và hình thức. Cho nên nhiều người (kể cả phái son phấn và phái mày ria), không
cảm thấy khoái ngày này như trước đây. Tyfn xin nêu vài hiện tượng như vầy:
- Có những chàng sinh viên,
ngày 8/3, bị cháy túi, phải đi vay bà hàng nước, ghi sổ nợ, để đủ tiền mua những
bông hoa hồng quá đắt tặng người đẹp. Có những ông “sĩ”, muốn thể hiện sự ga
lăng, mua những bông hoa hồng dát vàng tiền triệu để tặng "chân dài" chỉ mong nhận được
một nụ cười duyên, ngoài ra chẳng được gì. Xong cuộc rồi họ cảm thấy rất vô nghĩa,
nhưng vưỡn không thể thiếu được mỗi khi đến ngày 8/3.
- Cô nàng xinh đẹp, đêm 7/3 (đêm trước 8/3) được
phái mày ria tặng rất nhiều hoa, nhiều đến nỗi không biết để đâu, trên bàn,
trên ghế, quanh "rường", rồi cửa xổ…hoa thơm ngát, nàng tự hào…Nhưng
bỗng nhiên, nàng chợt nghĩ ra, có nhiều người tự tử bằng hoa đấy. Hoa nhiều thế
này, đêm ngủ quên …sáng mai 8/3… Thế là nàng gọi ngay chị quét rác ở công ty
công viên đến, trả công làm đêm, để chị chuyển ngay hoa đẹp đến ngây ngất
bỏ ra bãi rác. Sáng hôm sau nàng đi bộ qua bãi rác thì thấy đống hoa to tổ bố,
nàng mỉm cười thoải mái!... hí!...hí!
♣
Phụ nữ VN ngoài ngày 8/3 có thêm ngày 20/10, hai ngày vui nhận hoa; cánh mày râu chẳng có ngày nào cho riêng mình cả, thiệt thòi quá đi chứ! Tyfn, tôi nghèo lắm, lại qua tuổi ga lăng "sĩ" rồi, ngày 8/3 không giặt nổi hộ bà xã bộ quần áo của chính mình. Tuy nhiên, cũng gọi là, Tyfn xin tặng các bà đang hồi xuân “đi vào đi ra”, các bác, các cô, các chị đang tuổi dậy thì “đi ra đi vào”:
- Một truyện vui Ba Điều Ước (Tyfn cải biên từ một truyện vui cùng tên)
Có hai vợ chồng nhà nọ, vợ thì vụng về, nhưng chồng thì chăm chỉ cần
cù. Với nghề đánh dậm tôm, cua, cá khéo tay
gia đình cũng đủ ăn. Một hôm anh chồng xuống đồng suốt cả ngày không được
một con gì dù là rất nhỏ như con tôm con tép. Duy chỉ có một cái lọ vỡ miệng
lăn vào dậm, cứ vứt đi nhưng rồi lọ lại lăn vào, nhiều lần như thế. Đến chiều
trong rỏ vẫn trống, anh ta buồn lắm, thì một ông bụt xuất hiện trýớc mặt nói với
anh rằng: Cái lọ là của ta cho con ðó, lọ cho con ba ðiều ýớc, con muốn ýớc gì
có đó, rồi bụt biến mất. Anh ta mang lọ về khoe với vợ, vợ quá vui mừng, từ nay
chắc nhà ta không nghèo nữa, sẽ giàu có. Thế là chị làm một mâm cơm thịnh soạn
để ăn mừng. Anh chồng ăn no uống say lăn ra ngủ, còn vợ thì cứ ngắm nghía cái lọ
và tính toán xem mơ ước gì cho đã. Thỉnh thoảng lại lay chồng hỏi xem thích ước
gì. Lay quá nhiều làm anh mất ngủ, anh ta cáu tiết bảo “ước cái con c…”.Ngay lập
tức, c… mọc quá nhiều khắp cả người chồng, từ đỉnh đầu đến gót chân.Chồng vẫn
ngủ ngon, chị vợ lo quá, không biết nhiều thế thì mình chết, chịu sao nổi.Một
lúc chị ta lại ước cho c…rụng đi.Thế là c…rụng hết.Thôi chết, hết cả, mà chỉ
còn có một điều ước. Lần này chị ta lo nhiều hơn lần trước, rồi tính
toán, nhiều của cải mà làm gì, bất hạnh. Chị ước cho anh chồng có một c…. Thế
là c…lại hoàn lại như cũ. Mất cả ba điều ước mà vưỡn hạnh phúc..He... he!…
Tyfn
Nv_chat2006@yahoo.com Chồng bị vợ dạy ...(he...he !)
Tập
quán dân gian Việt nam, thường là chồng day vợ, vợ không có quyền được dạy chồng
(có, nhưng hiếm). Thời nay, nam nữ bình
đẳng nữ được tôn vinh nâng cấp nên chuyện vợ dạy chồng không hiếm, nhiều là khác. Vợ trẻ dạy
chồng già, gái xinh đẹp bắt nạt chồng
xấu, vợ giầu trị chồng nghèo, gái to khỏe nắm đầu ông xã dìm xuống nước như phim
“Hoa cỏ may”, các chị vợ yếu ớt, do được học hành nhiều nên cũng mưu mô lắm...
Chuyện vợ dạy chồng, mỗ xin kể một câu chuyện có thật, vui,
rất vui là đằng khác. Xin bắt đầu: Một anh chồng nọ cứ muốn dạy vợ con bằng “thượng
cẳng tay và hạ cẳng chân”, it có chuyện chỉ
có chửi mắng, quát tháo hoặc nặng lời khuyên dạy. Ngược lại, chị vợ cũng rất
biết điều và khôn ngoan, nhường nhịn, không muốn ồn ào trong nhà. Khi bất đồng
với chồng chị lại tránh xa, tránh to tiếng
để khỏi việc bé xé ra to, con cái
cũng nghe theo lời chị. Khi nguôi nguôi chị mới quay trở về tươi cười, vui vẻ,
coi như không có chuyện gì xảy ra; thế là hòa cả nhà Anh chồng hơi khó biết điều, thi thoảng vưỡn thượng hạ dạy
vợ. Nhưng, việc gì cũng có giới hạn “lim”, chịu đựng cũng có mức độ, khi chồng quá đà, nhất là muốn sĩ diện ta đây... hoặc
khi có chút ma men thì “tập quán dân gian” lại xảy ra tức khắc. Chị đã nghĩ ra
một mưu kế, mưu này chỉ có phụ nữ mới thực hiện được, rất hay, rất bài bản,
chắc chắn bạn đọc khó đoán ra được, lần này chị phải vận dụng. Các ông chồng ạ!
Thưa cấc ông, phụ nữ Việt nam cũng có nhiều mưu mô lấm đấy, rất thông minh, kể
cả việc nước lẫn viêc nhà. Chả thế mà Quốc tế có ngày riêng cho phụ nữ (8/3),
nhà nước ta cũng có ngày giành cho các bà đấy. Chị vợ không đủ sức để thượng hạ
tay chân như đức ông chồng, nhưng cũng phải dùng mưu cho chồng một bài học để
bỏ thói hung hãn bắt nạt, khinh vợ, coi thường bà xã. Lần ấy, hai vợ chồng có
to tiếng và anh cứ tự nhiên như ruồi, xông vào đấm đá chị, chị không tránh và
không thèm chống đỡ và tránh như mọi lần, mà ngay tức khắc chị luồn cúi xuống gầm
chân anh tóm bộ hạ (xin lỗi, nôm na gọi là dái) năm chặt bóp khá mạnh. Anh
chồng đau quá không sao không dẫy ra được, há mồm giơ tay kêu hự hự (!) chịu thua. Tuy vậy chị cũng không dám bóp
mạnh, sợ “thọt lên cổ” thì mất hết. chả còn gì. Chị cười (he ...he !), chơi trò
này còn hơn cả đấm đá. Thế là hòa cả làng. Lần thứ nhất chị day chồng!
Nhưng anh ta cứ vưỡn thế, không muốn bỏ cuộc
dạy vợ. phải tìm cách đối phó, có lẽ đàn bà chỉ có mỗi một cách ấy thôi coi như
đặc hiệu, còn ngoải ra thì.... Anh dùng mưu kế đặc biệt, kiếm một cái gáo dừa nho
nhỏ, vừa vặn..., khoan lỗ buôc dây chắc chắn, khi cần treo vào thắt lưng. Lần
này anh ta đè đánh vợ, như những lần trước, chị vơ cúi luồn tay bóp, nhưng sao
nó rắn thế này, bóp mạnh cũng không nổi,
đành bải chịu thua. Anh ta hả hê, phải thế chứ!
Biết đó là cái gáo dừa anh chồng dấu chỗ kín
đáo. Chị theo dõi tìm thấy chỗ để, rồi
nghĩ ra một mưu kế! Lấy mỡ gà trộn lẫn với mật bôi vào trong cái gáo
dừa. Mỡ gà thơm, mật ngọt làm cho kiến vàng tìm đến ăn. Cùng lúc chị vợ gây sự,
anh ta đeo gáo dừa vào, buộc treo thật chặt vào thắt lưng sẵn sàng
thượng hạ, lần này thì đừng có hòng. Chị vưỡn cứ im xem sao (?). Thế là bị kiến
vàng đốt vào bộ hạ, anh dẫy đành đạch, đau kêu, tháo cái gáo dừa, chị xông vào
giữ chặt dây, không cho chồng cởi. Chị đứng nhìn cười khoái trí. Chị đã nghiên
cứu trước, kiến vàng đốt thì rất đau, nhưng bộ hạ không thể thọt lên cổ, vưỡn
nguyên si. Anh thua hẳn, hứa từ nay không dám đânh chị nữa. Chị cười rất
to (Hô...Hô !). Lần thứ hai chị dạy
chồng.
Câu chuyên
tạm dừng ở đây. Chắc chắn còn nhiều lần thắng thua (hi...hi !). Thắng/thua chỉ ban ngày thôi, còn đêm khuya
thua
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét