Hưu trí thời
ùn tắc, kẹt xe
Cả cuộc đời vất vả, bận rộn, nghỉ hưu các
bậc hưu trí mới được tự do thoải mái. Các cụ, các ông, các bà có điều kiện
thường xuyên đi lại thăm người thân,
thăm bạn vong niên thời thơ ấu, cùng học một trường, cùng chăn trâu cắt cỏ,
chơi bời nghịch ngợm, gặp lại đồng chí đồng đội cùng chiến hào năm xưa, sinh tử
có nhau. Lên lão, lên ông, lên bà, hưu trí cần phải “quay đầu về núi” nơi mà “nghìn năm mảnh đất quê hương” để thăm
làng nước, họ hàng, thăm nơi thờ cúng tổ tiên, thăm cây đa, giếng đình một thời
gắn bó. Phương tiện giao thông bây giờ quá hiện đại, ở thành phố có thể đi bằng
xe máy, xe đạp, ta-xi, xe buýt…,ở ngoại tỉnh bằng xe tuyến tàu hoả… rất nhanh,
thậm chí Hà Nội – TP Hồ Chí Minh có thể sáng đi tối về được. Nhưng chết nỗi,
lương hưu không kham nổi, nạn kẹt xe, ùn tắc, tai nạn giao thông thường xuyên
xảy ra, mỗi lúc phải đi xa là cả nhà lo nên phần lớn các cụ không dám đi
đâu, hãn hữu lắm mới đi ra đường. Nhân đây thảo dân tôi xin kể vài câu chuyện
vui, có thật về nạn ùn tắc, kẹt xe.
Một cụ tuổi đã
cao do sợ tai nạn xe cộ nên ít ra đường, bất đắc dĩ không thể đừng cụ mới ra
khỏi nhà. Một ngày hoàng đạo, cụ buộc
phải đi dự một đám cưới, vì là con cháu gần gũi nên không thể từ chối. Cụ lại
có trình độ, biết ăn biết nói, rất có uy
tín trong dòng họ nên được gia đình giao việc trọng trách làm chủ hôn, đi đón
dâu, đại diện phát biểu, tiếp khách
sang, ăn uống, nhậu nhẹt và điều hành mọi việc. Cho nên mãi đến xế chiều cụ mới
dắt xe ra về. Vì là ngày tốt nhiều đám
cưới,…nên đường rất đông, xe máy, xe đạp, ô tô chen lách chiếm đường đi. Cụ lại
tuổi cao sức yếu nên đều phải tránh nhường cho lớp trẻ.
.Đến ngã tư thì đường
tắc, cụ đi không nổi, quay lại cũng không xong, buộc phải đứng nắng giữa ngã tư
chờ. Chiều mới về đến nhà. Vừa khát, vừa xay, mệt quá, cụ vứt xe nằm soài ra
giường, nhức quá cả đầu, rồi nằm rên hừ hừ suốt cả đêm. Sáng hôm sau khi đỡ mệt
cụ ngồi một mình, rồi mỉm cười: Thật là sướng mày khổ tao!
Một cụ khác, do
cá tính không ngồi yên được, quỹ thời gian hưu khá dư dật, cụ mua một vé xe
buýt “tháng” liên tuyến để thường xuyên đi chơi cho sướng, chứ cứ ngồi ở nhà
buồn lắm. Vé xe buýt rẻ, cũng rất văn minh, cụ tha hồ bay nhảy đi khắp nơi từ
nội đến ngoại thành, Hà đông, Nhổn, Bát tràng, Cổ loa…Sáng cụ ra công viên
Thống nhất, chiều ra Hồ Tây, vườn thú Thủ lệ, tối ra bờ hồ Hoàn kiếm thư giãn,
ngắm trời ngắm cảnh vật, thoáng tầm mắt, tận hưởng không khí trong lành. Nhưng
chỉ được tháng đầu, bởi cụ bị côn đồ trấn lột mấy lần, mất ví, mất di động, mất
cả đồng hồ đeo tay,… rồi còn bị ca ve quấy nhiễu “anh anh…em em”. Rõ
khổ, già rồi, không biết cạch đến bao giờ!
Một đôi cụ ông cụ bà nghỉ hưu nhiều năm,
cũng vì tắc đường, kẹt xe nên hai cụ cũng rất ít đi lại ngoài đường. Nhà cụ ở
mặt đường, gần ngã tư nên thường xuyên chứng kiến cảnh ùn tắc. Hàng ngày hai cụ
ra ngồi cửa sổ hoặc ngồi quán nước ngắm xem cảnh kẹt xe. Khi thấy các cụ già vì
mưu sinh mà phải ra ngoài đường, đứng chết gí, các cháu đi học thì mếu máo vì
bị chậm giờ, các nam thanh nữ tú thì vác xe cố lách… Hai cụ chỉ ngồi nhìn
mà não cả ruột…Mỗi lúc ngồi xem cảnh ùn tắc, hai cụ lại tự hào với quá khứ.
Thời hai cụ mới yêu nhau, ngày ấy, dù chỉ là chiếc xe đạp cà là tàng, nhưng vẫn
đèo nhau đi bon bon trên đường phố, ngã tư thông thoáng, làm gì có va chạm, vấp
váp trở ngại như thế này. Buồn với hiện tại, vui với quá khứ, hai cụ không mong
gì hơn: Ước gì cho đến ngày xưa!
Hưu
trí thời ùn tắc, kẹt xe là thế đấy!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét