THẦN DƯỢC CHO NHÀ GIẦU
Có một mụ nhà giầu, tuổi trung niên, béo mập, mặt bự, bụng to, eo vĩ
đại, ngực nở rộng, chân tay cũng ăn theo không kém phần. Chồng mụ hái ra tiền,
gia đình giầu có. Mụ không phải đi làm, ở nhà suốt ngày chợ búa, sài đồ ăn thức
uống toàn ngon, đắt tiền. Mụ béo là phải !Đã đến lúc mụ cảm thấy mình không còn
duyên dáng, dù thời trang đủ mốt, son phấn bự trên mặt.Vị phu quân cũng béo
nhưng dù sao thân thể vẫn còn tư cách.Đức ông đã bắt đầu ớn mụ nên đi suốt, ít
quan tâm đến nhà. Đã đến lúc mụ ăn không biết ngon và càng ngày càng thấy mệt
mỏi châm chạp. Người ta bảo béo quá dễ mắc nhiều chứng bệnh nguy hiểm, tiểu
đường là chắc chắn, mỡ trong máu dẫn đến cao huyết áp, tim mạch, loãng xương,
gút và nhiều bệnh khác. Mụ sợ! Mấy mụ béo cùng hoàn cảnh rủ mụ đi bộ, chơi
thể thao tập buổi sáng để giảm béo nhẹ cân. Thế là sáng nào cùng mấy bà trẻ
béo, mụ dậy sớm, đi bộ ngoài công viên, chân đi dầy thể thao sịn, quần
đùi, áo lửng, khoác túi vợt trên lưng, cái gì cũng tiền triệu. Tập tành gì đâu,
các mụ vừa đi vừa tán, vừa khoe giầu, vừa kể chuyện chồng con là chính.Thực
chất là đi để khoe chứ không phải để “khỏe”. Rốt cuộc là mụ vẫn béo và
càng ngày càng béo.Mụ cũng đã uống đủ các loại thuốc giảm béo vẫn cứ gặp ông
“nguyễn như vân”. Nghe mách bảo, một thày lang không nổi tiếng nhưng có thể
chữa được giảm cân, mụ đánh liều tìm đến vái phương cuối cùng. Thày lang
là một người rất điềm đạm, đón tiếp niềm nở. Thày hỏi:
- Chị to béo thế thì bệnh tật gì ?
- Thưa thày người thấy mệt mỏi, nâu lay kém ăn, ăn không biết ngon.
Chị trả lời .
- Hằng ngày bữa cơm có thịt cá gì không?
- Thưa thày, đồ ăn thức uống nhà cháu không thiếu, nguyên những thứ cao
nương mỹ vị tươi ngon, thứ gì cháu ăn đều thấy đắng miệng, không luốt được, thế
nhưng cân vẫn không giảm. Cháu đã tập tành và uống nhiều thuốc giảm béo rồi mà
vẫn cứ thế.
Thày nhìn sắc mặt, bắt mạch sơ sơ, thày mỉm miệng cười rổi bảo:
- Vài ngày nữa chị đến lấy thuốc. Thuốc của tôi đảm bảo, nhưng đắt lắm
đấy, không biết chị có chịu đựng được không!
Mụ ta tươi hẳn lên và nhanh miệng:
- Tiền cháu không thiếu, bao nhiêu cháu cũng trả được, cháu chỉ cần giảm
béo, ăn ngon miệng.
Thày đã biết bệnh của mụ, bệnh của nhà giầu. Thày sai người rang ít cám lợn,
chộn giã với cơm nguội, mật ong, thêm một ít bột dinh dưỡng, viên tròn, đem sấy
khô và tống vào những cái lọ nút chặt.
Mấy hôn sau mụ đến lấy thuốc. Thày đưa cho mụ mười lọ, dăn dò cẩn thận:
- Mỗi ngày uống hai lần, vào sáng và tối, mỗi lần hai chục viên.
Nhưng phải nhịn cơm và húp cháo loãng, tốt nhất là nước cơm. Mười ngày
sau nếu thấy tiến triển thì lấy đợt tiếp và trả tiền, năm trăm ngàn một lọ, nếu
không tiến triển thì thôi, tôi không lấy tiền.
Mụ ta ngượng ngùng nói:
- Thày cứ lói thế, thuốc của thày có giá, hết bao nhiêu cháu cũng
thanh toán đủ.
Mười ngày sau mụ đến.chưa bước vào nhà mụ đã hớn hở, cười cười nói nói.
Trông mụ nhỏ nhắn hơn và nhanh nhẹn hơn hôm trước:
- Thày ơi! Con đỡ nhiều nắm rồi! Con đã giảm được lăm cân, đói và rất
thèm ăn thày ạ!
Thày mỉm cười, kế của thày đã trúng. Thày vui vẻ đưa thêm mười lọ nữa và nhận
mười triệu cả tiền lần trước, thày còn được mụ biếu thêm hai triệu
“lộc thày” nữa. Thày dặn thêm:
- Nếu đói và thèm cơm thì có thể ăn thêm với rau, rất ít ăn thịt
cá…
Mười ngày sau mụ dẫn cả đàn hơn mười mụ nữa, mụ nào cũng béo và chậm chạp, bệnh
tình y hệt như mụ. Thế là cũng bài thuốc ấy các mụ đều giảm cân, ăn ngon. Các
mụ nghe lời thày dặn: “Không được ăn no quá, ít thịt, cá, chất đạm, ăn nhiều
rau quả, đừng quên tập thể dục, đi bộ buổi sáng đều đặn”.
Tin lành đồn xa. Lại một “thần dược” xuất hiện trong vùng! Rồi cũng đến tai ban
thanh tra y tế. Một vị thanh tra y tế đến tận nhà hỏi thày:
- Thuốc giảm béo của ông có loại độc dược gì, chúng tôi phải lấy
về để xét nghiệm.
Thày lang kể lại quá trình điều trị bệnh béo phì của các mụ nhà giàu, vị thanh
tra nghe thấy hay, lý thú và có cơ sở tin cậy, gật đầu lia lịa. Nhưng
thanh tra vẫn hỏi:
- Nguyên liệu làm thuốc đơn giản, toàn những loại rẻ tiền, dễ
kiếm, sao ông lấy giá cắt cổ như thế. Ông đã lừa bệnh nhân lấy tiền đấy.
Thày lang vui vẻ trả lời nghiêm khắc:
- Nguyên liệu không đáng kể nhưng nó đắt ở cái “đầu” của người
thày thuốc. Đối với bọn nhà giầu ném tiền qua cửa sổ thì buộc tôi phải trở
thành lang “băm” để băm tiền nhà giầu, để tiền bay vào túi người nghèo, miễn là
không chết người. Đối với người nghèo tôi sẽ không lấy một xu, nhưng chắc
chắn người nghèo không bao giờ mắc bệnh “nan y” này. Tiển bán thuốc được hơn
trăm triệu, tôi tặng quỹ người nghèo phần lớn, một phần biếu trạm xá phường để
mua thuốc chữa cho người nghèo khu phố tôi - Nói đoạn thày đưa tờ biên nhận
tiền và thư cảm ơn cho vị thanh tra coi - Còn lại một phần rất nhỏ tôi giữ làm
vốn tiếp tục hành nghề. Tôi chỉ là lang vườn, lang xóm, nhưng không vô
cảm trước mọi người bệnh, làm việc nghĩa tôi không cần phải khai báo ai, tôi
sẵn sàng chấp nhận những hậu quả xấu mà các vị giành cho tôi hôm nay.
Thanh tra xin lỗi, bắt tay ông cười vui vẻ:
- Bây giờ thì tôi hiểu, cho phép tôi được gọi bằng thày. Vị thuốc của
thày rất có giá trị khôi hài, nhưng cái “đầu” và cái tâm của thày mới đáng
quý.Tôi kính nể và cảm phục.Việc làm có một không hai này rất xứng đáng là tư
liếu sống cho y văn ngày nay.
Nv_chat2006@yahoo.com
(Gửi
báo Tuổi Trẻ Cười)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét