Hai đám cưới
Tôi nhận được hai thiếp mời
dự đám cưới cùng một ngày.Vào mùa cưới, chuyện nhận được hai ba, nhiều thiếp
trong một ngày là chuyện bình thường.Ở quê tôi, ngày đẹp, có tới mười đám trong
ngày. Họ trai và họ gái, cả hai đều là bà con, nên nhà tôi đều phải nhân đôi số lần và cố gắng
chạy xô để khỏi bị trách móc. Nhận được hai thiếp mời đám cưới cùng một
ngày đẹp, là chuyện không nhiều, tuy nhiên cũng phải tính thế nào cho đẹp cả
đôi. Đọc kỹ cả hai thiệp, một có ngày mà không có giờ cụ thể, tiếp tại gia và
không có dòng chữ nghiêng “mời ăn bữa cơm thân mật”. Như vậy có nghĩa là
không có ăn tiệc mặn, tôi cho đó là một chuyên "lạ" không bình thường.
Thiệp thứ hai thì lại là chuyện bình thường, quen rồi, trong thiếp có ghi đậm
dòng chữ dự bữa tiệc mặn thân mật tại..., một khách sạn nhiều sao, nhất nhì
trong các loại khách sạn. Tôi mừng, vì thân này không phải xẻ làm hai. Thế là
tôi quyết định đi ăn nhậu trước, "no say" rồi mới đến đám thứ hai.
Đám cưới này là con một anh bạn đồng hương, có chức sắc, gia đình khá giả, thừa
đủ điều kiện để đình đám cho vừa lòng
con cái, vả lại "sui gái" cũng rất "môn đăng hộ đối".
Đến khách sạn, rất sang trọng, bước vào hôn trường, rất ư là hoành tráng. khách
được đón tiếp hơn cả thượng đế. Hai bên lối vào là hai hàng nam thanh nữ tú,
nam complet cà vạt, nữ váy thời trang; ống kính camera và máy ảnh chĩa thẳng
vào khách quay và bấm lia lịa. Trước cửa là hai cái bàn, một để một quyển sổ hồng cạnh một bình hoa tươi để khách
ghi lưu niệm ( kiểu như sổ tang
đám hiếu), một để hai cái hộp to hình trái tim mầu đỏ có khe hở ở giữa để khách bỏ phong bì mừng, khỏi phải đưa tận tay thiếu lịch sự; một hộp ghi "nhà trai"(của
nhà trai), hộp kia ghi "nhà gái". Nhờ vậy mà tôi biết chắc là
hai sui gia mở tiệc chung, nên khi bỏ phong bì phải cẩn thận để khỏi nhầm lẫn.
Tôi đánh liều ký đại, ghi chữ mừng chia vui vào sổ hồng và bỏ phong bao đúng hộp trái tim định sẵn. Hôn trường rộng mênh mông, tôi đến
hơi chậm, khách đã ngôi đông, chỉ còn lác đác. Có đến trăm mâm có lẻ, trên bàn
đã bày sẵn đồ uống, những món nguội, và
tờ thực đơn. Trong khi ngồi uống ăn có
nhiều tiết mục xa lạ , chắc là tốn kém lắm: Trên sân khấu, cô dâu chú rể rót
sâm banh lên ba tầng ly cốc, chảy tràn ra khay, ra bàn mà tôi không hiểu để làm
gì, rồi cô dâu chú rể cầm ly cài tay vào nhau cùng uống, tiết mục này thì
tôi hiểu, đó là biểu hiện của lời thề trăm năm chung sống trước sự chứng kiến của
"thượng đế" . Sau đó là tiết mục liveshow (có thể hiểu là nhạc sống),
các ca sĩ có hở hang tí chút, uốn éo, vung chân tay gào hét những bài hát hợp
thị hiếu, nhất là lớp trẻ. Người dẫn chương trình cố gắng pha những câu có
duyên, gây cười chuyên nghiệp, hơi gượng
làm vui hai họ. Cùng lúc là đôi sui gia dẫn cô dâu chú rể cầm ly đến từng
bàn để chạm cốc, cám ơn từng người.
Khách ngồi từng mâm đa số là không quen biết nhau, nhưng rượu bia vào lời vẫn
ra, chuyện rôm rả. Người thì khen là rất đổi mới, rất âu, Huế vŕ Sŕi ghềnh làm
từ lâu rồi; người thì bảo là đây mới chỉ là hiệp một, hiệp hai đến chiều tối
giành cho khách cơ quan, vì buổi chưa cán bộ công chức không được bỏ cơ quan đi
ăn nhậu, hiệp hai còn hoành tráng hơn nhiều; người thì chê là tốn kém, cầu kỳ,
không phù hợp với phong tục dân tộc; người thì sốt ruột, mau mau chóng chóng rồi
bỏ cuộc còn đến đám khác, vân vân và vân
vân... Cuối cùng cũng mất gần hai giờ tôi mới đứng dạy ra về. Thế mà chạy xô
thì có chết không cơ chứ!
Chiều thong thả, tôi đến đám cưới
thứ hai, đám cưới của con trai ông bạn cùng chiến hữu thời đánh Mỹ . Đến cửa đã
thấy mấy người khách ra về. Cô dâu chú rể ra cửa tiễn chân, gặp tôi, mời đón vào nhà luôn. Vào đến nơi đã
gặp mấy anh bạn cùng chiến hữu vong niên, có lẽ có nhã ý đợi tôi. Hôn trường
chính là phòng khách gia đình thu dọn ngăn nắp và kê thêm mấy bộ bàn ghế, cũng
đủ bộ lệ, đôi chữ lồng hai họ, chữ song hỷ cùng với mấy nốt nhạc bay bướm trên
tường, âm hưởng của ghi ta nhạc nhẹ trên
loa đĩa nhẹ nhàng làm cho căn phòng đẹp và ấm cúng hơn ngày thường. Được biết tất
cả đều do chính bàn tay cô dâu chú rể cùng với mấy người bạn thân chuẩn bị từ
chiều hôm trước, chẳng tốn kém là mấy.
Vợ chồng ông bạn tôi cùng hai tân
vợ chồng trẻ ra chào, chú rể rót nước, cô dâu nâng đĩa bánh kẹo mời từng người,
không có hút thuốc lá. Thật là hữu xạ, thiếp hồng đã đưa đồng đội cùng chiến hữu oanh liệt một thời hội ngộ, vui biết bao, chúng tôi vui chẳng kém
gì đôi bạn trẻ tân hôn hôm nay! Khi cô dâu chú rể tiếp tục đón khách, chúng tôi
chuyện trò rôm rả, hỏi thăm nhau gia đình con cái, trao danh thiếp, ghi địa chỉ,
số điện thoại và hò hẹn. Cô dâu chú rể mời
chúng tôi thăm phòng tân hôn, một căn phòng nhỏ đầy đủ những tiện nghi đúng kiểu tuần trăng mật.
Chúng tôi cùng với cô dâu, chú rể chụp một kiểu ảnh lưu niệm.Mọi người đặt
phong bì mừng tại đây, đôi trẻ nhận quà mừng cám ơn rồi tiễn chân chúng tôi. Được
biết từ sáng họ đã tiếp hàng trăm khách mời, ai cũng được chào đón, được tiếp
chu đáo, được trò chuyện thân mật, thật đơn giản và lịch sự! Số tiền mừng thu
được, ngay ngày hôm sau đôi bạn trẻ đã trở thành người "không vô cảm" dành một phần ủng
hộ quỹ các cháu bị nhiễm chất độc màu da
cam và đồng bào nơi lũ lụt.
Hai đám cưới của hai đôi bạn trẻ trong cùng một ngày tôi đến dự, đôi nào
sẽ hạnh phúc hơn, tôi đang chờ đợi, thời gian sẽ trả lời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét