Thịt cầy@.com
Chiều nay, cuối thàng, mấy cụ bạn mời Mỗ đi sài thịt cầy để tháng tới gặp may, Mỗ từ chối không nhận lời vì Mỗ không ăn thịt chó từ lâu rồi. Rất cám ơn mấy cụ, tối nay Mỗ ngồi một mình viết
mấy dòng về thịt chó Mỗ đã từng
trãi, cho đỡ ân hận và cho vui góp phần
chống lú.
Dạ! Thịt chó
là món ăn đặc sản của nhiều nước đông nam Á (Tầu, Nhật, Triều tiên…và Việt nam
ta). Ở Việt nam, thịt chó còn là món đặc sản rất nhiều người ngưỡng mộ.
Chó còn sống thì có người sợ ( chó giữ ),
người không sợ ( chó cảnh ). Nhưng thịt chó đã thui rơm, lên thớt rồi thĩ chẳng
ai sợ mà trở thành đặc sản ngon miệng . Người
ta ăn nhiều loại thịt, thịt lợn , thịt bò , thit gà…., các loại thịt gia súc,
gia cầm trên ăn cũng rất nhiều ở bữa cơm hàng ngày, cỗ bàn, ăn ngon miệng, …cũng chỉ là món ăn thông thường .
Riêng thịt chó, không biết bổ béo thế nào nhưng lại là món ăn rất đặc biệt, ăn sâu vào đời sống tâm hồn người Viêt nam. Câu thành ngữ: ‘ Sống ở trên đời ăn miếng dồi chó, chết dưới âm phủ biết có hay không”.rất
ấn tượng, các loại gia xúc khác không thể có được. Những quầy hàng thịt chó,
bán thịt sống hay thịt chín đều phải vận dụng “….Con
chó khóc đứng khóc ngồi, mẹ ơi đi chợ mua tôi đồng giềng”. câu ca dao đọc
lên cũng đã mang mùi thơm ngon của thịt chó. Chó có nhiều
tên gọi khác nhau, là “khuyển”, là “cẩu”, là “cầy”, Nhưng cái tên ấn tượng nhất là“ mộc tồn”,
mộc là cây, tồn là còn, cây còn là con cầy Cách tu từ chơi chữ rất
vui. các loại thịt khác hầu như không có.
Tuy nhiên cũng có nhiều người không ăn
thịt chó, vì chó được người nuôi dưỡng, gân gũi thân thiết với người, lại có hồn,
biết yêu ghét và trung thành với chủ nuôi , đặc biết chó không bao giờ ăn thịt cùng chủng loại, làm nhiều
người sợ kiêng hẳn. Người đi chùa kiêng
hẳn thịt chó , các tăng ni, từ tiểu , sư
thày, sư ông… phải ăn chay, không bao giờ ăn thịt chó. Các tiểu mới tu, thèm lắm chỉ dám vụng
trộm ăn giả cầy ( thịt lợn nấu giả thịt chó ). Còn các phật tử, các cụ
lão làng, ai đã ăn thịt chó thì đừng lên chùa, hoăc khi lên chùa thì đừng ăn thịt
chó… Các đại gia đang ăn nên làm ra, các quan chức đang có nhiều mầu. hay ăn thịt
chó vào cuối tháng (ngày 30 âm lịch)
tháng sau sẽ gặp hên, hoặc chén vào những ngày cuối năm giáp tết thì cả năm gặp
nhiều may mắn. Vì vậy cho nên những ngày cuối năm, cuối tháng nhiều quán thịt
chó bán chạy, bán đắt, có lãi to. Ngược lại, đầu tháng, đầu năm người ta lại
kiêng ăn thịt chó, những ngày đó không đâu bán thịt chó, các cửa hàng thịt chó
đều đóng cửa.
“Cầy tơ 7 món”, tấm biển lớn vui và hấp
dẫn được treo trên nhiều cửa hàng thịt
chó ở nhiều nơi. Kể ra, tấm biển đổi thành “MỘCTỒN. 7 MÓN” sẽ hấp dẫn hơn. Trong
7 món, chắc chăn là có món nhựa mận, món đặc biệt, gồm thịt nạc trộn với mắm
tôm, dấm (mẻ), giềng và một vài gia vị bóp kỹ, để lâu lâu, đem hầm nhỏ lửa đến lúc nhựa từ da thịt tiết ra lẫn với nước nên người ta gọi là nhựa mận, mùi thơm bốc
lên. hàng xóm cũng ngửi thấy và họ biết ngay có người làm thịt chó. Nhựa mận ăn
với bún thì thật là bài bản, các cụ già răng rụng cũng khoái ăn, trẻ nhỏ tuổi vỡ lòng cũng có thể ngập chân răng. Dồi chó (*) thì rất độc đáo vừa ăn ngon vừa khó làm. Không
phải ai cũng làm được, phải có người gần như chuyên nghiệp chế biến mới thơm ngon, hấp dẫn. Chân chó, làm sạch, nấu lẫn
với nhựa mận. Dồi chó, thái vát ăn cùng với chân chó, ngập chân răng, đưa cay thì miễn chê. Ăn thịt chó cũng có phong cách cách riêng, các
cửa hàng thịt chó “chuyên” không cẫn bàn
ghế sang đàng hoàng, lòe lẹt, chỉ trải chiếu xuống nền nhà, thậm chí rải chiếu
ngay trên bãi cỏ như ở làng Nhật Tân. Các cẩu nhậu không com lê- ca vát, có khi
chỉ cởi trần, các đại gia cũng thế, không hút thuốc lá loại sang, chỉ một
điếu cày có chân, rượu không cần ly, dùng chén có quai để múc rượu từ một cái bát ô tô to ở giữa mân cùng
nhau chạm chén, cùng “zô” rồi úp ngược,
bô bô nói đủ thứ chuyện trên đời, không ai rót rượu cho ai, không ai gắp cho
ai, rất bình đẳng rất cộng đồng, vui đáo
để. Mộc tồn là thế. Thưa độc giả!
Thịt chó ngày nay, trong cơ chế thị
trường đã thành đặc sản có thương hiệu có quảng cáo
trên mạng thương mại và in trên lịch riêng. Khắp nơi từ thủ đô, rồi các
thành phố lớn nhỏ đến nông thôn đều có thể treo “cây tơ 7, 8 món”, cẩu nhậu không cần phải lùng sục, dân chỉ chỏ đưa dẫn đến tận nơi.
Chó ở đâu sao mà nhiều thế? Chó nhà nuôi bây
giờ chủ yếu là chó cảnh ; ăn, ngủ với người như búp bê, ốm đi nhà thương chó
mèo, chết thì làm tang lễ đưa ra nghĩa địa chó, ít nhà nuôi chó thịt và chó giữ nhà. Cẩu tặc
không còn lưu hành, vì nguy hiểm hơn cả buôn ma túy, sẵn sàng bị bắt trói, đòn hội chợ, thậm
chí bỏ mạng. Bây giờ là thời công nghệ 4.0, nuôi chó thành
nghề, có trang trại hẳn hoi. Gọi là trang trại cho ra vẻ thôi, thực chất chỉ là
khu nhốt chó dự trữ để thịt dần. Vậy chó từ đâu ra? Cộng Hòa Dân Chủ Nhân Dân
Lào là nước dân nuôi nhiều chó, nhưng dân Lào không ăn thịt chó. Do công nghệ CHÓ.0, giao thông thuận lợi, cho
nên dân Lào vận dụng thu gom tất cả chó
để xuất khẩu, góp phần tăng thu nhập.
Nơi xuất khẩu dễ nhất gần nhất là nước Đông Lào. Hàng ngày chó được ô tô chở qua cửa khẩu Hà tĩnh, Thanh hóa, ra Hà nội, vào TP HCM và các tỉnh miền Trung đổ vào các
trang trại dự trữ chó. Thị trường chó phát triển làm cho đồ tể chó càng nhiều, càng khéo tay nghề.
Phương tiện vận chuyển chó như xe lam, xe ôm, xịch lô cũng hiện đại. Điều đáng
lưu ý là chó nhập từ Lào về Việt nam là chó sống, còn kêu ăng ẳng được, đổ vào
trang trại nuôi để thịt dần, không phải nhập thịt chó ướp hóa chất bảo quản
nên không đôc hại, dộ tin cây an toàn cao.
Chó@.com Việt
nam là thế!
.Vâng ! Mỗ có một lời khuyên, các cụ bạn, đôc
giả thích ăn mộc tồn cứ thoải mái. Xin kính chúc ngon miệng! . Mỗ bỏ không ăn thịt chó từ lâu rồi, cũng không ăn dồi chó, ngồi với các cụ vừa thẹn vừa nhục
như sống dưới âm phủ. Mong các cụ hết sức thông cảm và có lời đông viên để Mỗ bớt xấu hổ
CHÚ THÍCH: (*) Dồi chó: Thịt ngon,
được băm nhỏ, trộn đều với tiết, đậu, lạc rang nghiền , giềng non giã nhỏ, cùng với gia vị nhồi
vào ruột đã làm sạch, rồi hấp vào nồi nhưạ mận, khi chin đem kim châm hết nước, quấn vào ống luồng nướng
bằng lửa rơm cháy.
TIẾNG CƯỜI
Nói về tiếng cười thì không bao giờ hết,
khi vui, khi tức tối, khi yêu thương, kể cả khi ghét bỏ, ai cũng có thể cười, các
cháu nhỏ mới lọt lòng cưới với mẹ, với ông bà, với người lớn. Khi đã khôn lớn,
hoc sinh từ mẫu giáo đến đại học cũng đều có tiếng cười, cười trong hoàn cảnh
xã hội, cười tâm lý ( cười một mình, cười khi đọc, cười khi lao động)….Theo Mỗ,
tiêng cười, dù trong trường hợp nào cũng làm cho người ta vui lên, đỡ khổ. “Cười là liều thuốc bổ,
là sự giải thoát và là sự chấm dứt khổ đau” (Ecclesiastes
– Trên bloc treo tường)
Trong phạm vi bài này
mõ chỉ bàn về Tiếng cười của người tuổi cao.Theo tuyên ngôn Vicch - to – ria của
Tổ chức y tế thế giới (WHO) có ba cái mốc giữ gìn sức khỏe để trường thọ: Ăn uống cân bằng, vận động có o-xy và tâm lý ổn định. Tuyên ngôn cũng nhấn mạnh: "xin đừng để chết vì thiếu hiểu biết".
Về tinh thần, người cao tuổi cần được sống thoải mái, trong đó cười vui là quan trọng, “tiếng cười bằng mười thang thuốc”, cười công năng (cười to) tốt hơn là cười mỉm, cười thầm trong “bụng”. Người cao tuổi nên tránh mọi sự tức giận, khi giận ai nên tránh xa, hoặc tìm cách thăng
hoa (chơi đàn, hát, ngâm thơ…), không cố chấp và sẵn lòng vị tha, nên có bạn tri kỷ để giải tỏa (không phải là bồ bịch), tất cả tạo nên tiếng cười. Người cao tuổi, khi đã bị lú thì ít có người trò truyện, không có
ai tranh luận pha trò…nên khó có cười công năng được, chỉ cười trong tâm trí.
Ví dụ khi tập thể dục cũng nghĩ ra truyện cười, khi đoc trên mạng có vô vàn…
khi chơi cờ một mình, chơi game, viết blog… kể lại cho mọi người nghe cùng vui.
Tuổi già hay nghĩ vớ vẩn, thời đang
còn là công chức, như lương bổng, khi bình bầu, khi đề bạt chức vụ, khi phân
công công việc…hành quân, ngủ võng hồi
trẻ, mũ tai bèo, dép cao su, là lính.
Quên những cái đó chỉ có tiếng Cười. He..he !