GIANG NAM - KÝ SỰ
Ông đang định
lập một trang ký sự viết về cháu Nam.
Nam gần ông bà từ hồi mới sinh, đến nay
đã gần 13 năm, có lẽ ông bà hiểu biết
Nam hơn ai hết, thậm chí hơn cả bố mẹ.
Nam còn ở tuổi chưa
trưởng thành, nhưng cao lớn khỏe, trắng trẻo, đẹp trai như thanh niên. Gần đây,
ông đã viết một entry vui trên mạng, bài “Motomat”(Mở to mắt) Nam rất tiến bộ
trong đời sống sinh hoạt hàng ngày hàng giờ, “motomat” hơn cả người bình thường.
Trong đó bố mẹ, bà và bác Thúy có nhiều công sức dậy Nam, ở mọi nơi mọi lúc, mọi
việc; đặc biệt là bác Thúy, có trình độ về tâm lỷ trẻ tự kỷ, sau mỗi buổi chiều đi làm
ở bệnh viện, Bác Thúy về dậy cháu ngay.
“Ký sự”, gọi cho vui thế thôi, chắp
bút hơi khó, ông thì chắc chắn có nhiều
thời gian viết được, bố Giang, mẹ Thùy tranh thủ, Phương trẻ và nhanh nhẹn, biết cả họa và chụp ảnh, có
thể.
“Kỷ” là một khái niệm
tự thân, con người ai cũng dễ mắc, ích kỷ, vị kỷ, hữu kỷ, vô kỷ… đối lập trong
nền văn minh nhân loại. Tự kỷ cũng là
khái niệm, nhưng độc lập riêng, không phụ
thuộc nền văn minh.
Để rèn trẻ tự kỷ cần vận
dụng thành ngử “What, where, when, who, how “, (tiếng Anh) trong “Tuyên ngôn sức khỏe” của Tổ chức y tế thế giới, tạm dịch
hiểu: “Cái gì, như thế nào, bao nhiêu, ở đâu, bao lâu” tạo nền văn minh cho con
người… Việt nam có khái niệm “vừa đủ” (ngưỡng) để vận dụng thành ngữ trên trong mọi việc.. học, ăn , chơi …thâm chí đánh nhau…Trong gia đình , tất cả mọi người đã và phải chấp pháp những luật vô thưởng trên tạo
mọi điều kiện khả năng để dạy cháu Nam. Cháu
bé nhất (út) được mọi người thương, vì cháu
bị tự kỷ nên bị thiệt thòi vô giá. Tình
thương vô giá của mọi người khó bù lại phần nào những thiệt thòi của cháu. Đến nay cháu có nhiều tiến bộ,
ngoan, mới gặp khách lạ tưởng cháu bình thường. Cháu biết làm nhều việc, sai được,
giao việc đơn giản được, cháu làm gọn và nhanh, không bừa bãi, Cháu tỏ ra biết đúng, sai trong công việc, đã biết khen
chê, nịnh ….
Ai cũng
thương cháu. Cháu lại là người tạo niềm
vui cho gia đình. Hăng ngày cháu đến với ông bà, ngày nghỉ ở nhà (chủ nhật) với bố mẹ, ông bà cả
nhà thiếu cháu cũng kém vui. Bây giờ cháu
đã lớn rồi và biết nhiều, nhưng “tự kỷ” vẫn còn nặng, chưa nhập được phẩm chất
văn minh con người, vẫn tiếp tục phải dậy nữa, liên tục, bằng tình thương không
thể tính toán được. Một thời gian nữa,
Nam sẽ lớn lên, chắc sẽ thay đổi, một
thanh niên to cao, đẹp trai, đi với bố mẹ không còn là con nít nữa, đi với chị
hơn hẳn, chị chẳng ra cái đinh gì. Mong sao không nhiều thì ít, cháu biết giao
tiếp, nói ít nhưng hiểu, có tình người. Biết đâu….!