Thứ Ba, 26 tháng 3, 2024

          TÔI VỚI NỀN VĂN M INH

“Tôi” danh từ chung, không phải chỉ con người

Không biết  từ bao giờ con  người đã củng cố cho mỗi người một cái “tôi” riêng biệt và tách biệt, độc lập và đối lập với thế giới quanh mình. Hình thành trong lòng mẹ, “tôi” với mẹ là một. “Tôi”  hình thành tồn tại trong máu thịt mẹ.  Lọt lòng, cắt rốn, khóc oe oe lần đầu “tôi” như vừa bị đuổi ra khỏi lòng mẹ. Và, ngày từng ngày hình thành cái “tôi” riêng, gắn liền với mẹ.

 Càng lớn, càng thấy thế giới bên ngoài mênh mông, muôn hình muôn vẻ, bắt “tôi” phải thích nghi, phải biết điều, phải giành giật, phải chinh phục, phải đối phó.

Thực tế, bên  “tôi”   đầy những dồn dập, sóng dữ, luôn ở tư thế đối đầu với thực tại bên ngoài, đó là một nền văn minh con người. Nền văn minh sớm rõ nét nhất từ trong gia đình. Có hai loại văn mình cách biệt trong gia đình, “tôi” gọi là văn minh âm tính văn minh dương tính, vì nó đã tạo ra “tôi” khám phá và chinh phục, (hạnh phúc,  bất hạnh).

         Nền văn minh âm tính là nền văn minh của Mẹ. Văn minh dương tính là nền văn minh của Cha. Văn minh âm tính là sự chăm sóc, yêu thương “tôi”, mẹ cho bú, mớm, đút cơm, bế ẵm trên tay…, nhất là lúc  “tôi” oe oe khóc và khi “tôi” he he cười, mẹ  hôn hít, vui sướng, cười ra nước mắt.

          Văn minh dương tính (cha), không máu mủ nhưng là quan hệ  huyết thống (khoa học gọi là AND) cha yêu thương,  quý “tôi” có khi hơn cả mẹ, nhưng cha nghiêm khắc,  bắt “tôi” phải học, buộc “tôi” phải hiểu theo  kịp với thời thế, cha có thể lời nói to nhỏ để răn dạy, cũng có khi quát mắng roi vọt,…nhưng rất quý, chính là sự mong muốn “tôi” thành người của nòi giống.

Công cha như núi thái sơn ( đo được)

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra (không  đo  được)

Trong gia đình, còn có anh chi em ruột và..., “tôi” cùng các anh các chị và em ruột đều được hưởng nền văn minh âm và dương thân thuộc yêu thương của cha mẹ.

Càng trưởng thành, “tôi” càng tiếp xúc mở rộng  với nền văn minh, trước hết là văn minh  địa chính, (quê hương,  nội tộc;  làng , xã , huyện , tỉnh , tổ quốc…). “Tôi” khác với xúc vật, nền văn minhxúc vật cũng  có tôi gọi nó lf nền văn minh tạo hóa.

  Và , ‘tôi”  đến với văn minh cộng đồng mênh mông, đó là nền văn minh nhân loại, thể hiện trong không gian, thời gian, ý thức hệ… Tiếp xúc với nền văn minh này bắt “tôi” phải giành giật, chinh phục và phải đối phó không phải chỉ bằng giác quan (nghe, nhìn, thở,…) mà bằng trí tuệ, bằng  tay, chân và mọi sự hiểu biết.

Nền văn minh nhân loại dần dân xã hội hóa cao,  nên rất phức tạp và không giản đơn với “tôi” nữa,  tôn giáo, đạo luật, đảng phái đoàn thể…,”tôi”càng  phải, giành giật, chinh phục và đối phó để hòa nhập. Nền văn minh ngày càng khốc liệt: Thương yêu nhau, đánh nhau , cướp bóc và giết nhau,… thắng thua. Muốn sống với nền văn minh này “tôi” phải biết tự lập, học để có trí tuệ minh mẫn, luyện tập thân thể để có sức, phải  quan hệ giao tiếp người với người, phải có tài sản vật chất vừa và đủ, biết tôn trọng và không thủ đoạn với ngưới khác, phải biết yêu ghét. “What, where, when, who, how”( tuyên ngôn Víctoria) dạy, “tôi”  bất kỳ viêc gì, ăn gì, ở với ai, ở đâu đều không được thắng thua…Xin lỗi! Nói hơi cùn một chút, Chết cũng phải văn minh. “Tôi” có thể chết vì bệnh tật, vì tai nạn, vì ai…nhưng không được chết vì không hiểu biết.

 

Nền Văn minh nhân loại. Tất cả đều có giá của nó.

                        Nv_chat2006@yahoo.com.vn

 

                                    Chatquy123@gmail.co

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2024

                                                      CHIM và BƯỚM

             

, ngày 8/3 là ngày của đằng ấy, tớ viết một entry để chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, để đằng ấy phổng mũi,  mà hoàn toàn viết về những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá khứ và cả trong tương lai.

        Cánh đằng ấy có bướm, cánh đàn ông chúng tớ có chim.Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“Chim và bướm” là tài sản vô giá của người, của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm đẹp, quý hơn chim. Bướm, các nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó là cửa của tử cung. Nơi sinh ra con người…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, vân vân…,  xin vô phép, kể cả xúc vật.  “Cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa, cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…).  Vua mới được ở trong cung,  hoàng hậu, phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung. Cửa  cung  rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời mới được qua lại. Tử cung cũng là “cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn  vào  phải được luật pháp nhà nước  cho phép. (He…he..!)

    Thời đại ngày nay “bướm” còn được coi như “chân lý” (Có con người từ chân lý sinh ra). Chân lý trừu tượng được hình tượng, cụ thể hóa, rất cao thượng và  hoành tráng. Những con người khác thường, những con người oanh liệt mới được sinh ra từ  chân lý.  Còn loại người như tớ chỉ sinh ra từ BƯỚM

 

Bướm quý như thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà hiếm con gái, đặt ngay tên con gái là Lồn, lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái Lồn nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “Lồn ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho Lồn mẹ ăn !” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều  địa  phương dùng để đặt tên làng, tên phố,…tạo nên ấn tượng, người đời khó quên: 

 

 

 




                   
                                                                            

                 
                                                       

 

 

    Ảnh cóp tren mạng internet

 

Đằng ấy thấy chửa ! Nhà nước cũng phải giành 2 ngày vui cho phía đằng ấy, ngày 20/10 và ngày 08/03. Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày ấy là thiên hạ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp mừng bay tung tăng, thơ ca, báo chí, truyền hình lại  được  dịp …Đến ngày ấy bọn tớ chỉ có là phải chăm chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính  mình … Nhân ngày 20/11, tớ chúc mừng đằng ấy, được nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)     
                                                                               



Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2024

 

TẾT….TẾT…TẾT HẾT RỒI…!

          Gần đến ngày tết, các cháu nhỏ, hát trên ti vi “tết… tết… tết đến rồi!...xuân ơi xuân lại về rồi !”, âm lượng câu hát  có vẻ đón chờ, vui nhộn. Hôm nay mới là  15 tết (tết Nguyên tiêu), các ca sĩ lại hát ‘tết tết hết rồi’. Chưa hết đâu!  Nhiều nhà vưỡn còn (giò, bánh chưng rượu bia, bánh kẹo). Thời cơ chế thị trường này thì tết trở nên loạn xạ không biết đến bao giờ. Trước tết, lệnh nhà nước cấm  đi tết, các cơ quan, các  cán bộ  nghiêm chỉnh im re chấp hành. Sau tết “…lại đến rồi!”.  Nói hơi quá đáng, nhiều người, kể cả xếp lớn, chuyển  tất cả mọi việc  trước tết cấm, sau tết không, không thấy lệnh.  Phong bao, quà cáp  “đi đêm” như ban ngày, còn trắng trợn, bỏ ngay vào túi vào cặp.  Quà cáp vẫn cứ chạy vòng quanh tít mù từ nơi này sang nơi khác, vị này sang vị khác. Rất buồn cười, món quà đó có khi lại quay về chính mình (he.he!) . Chắc độc giả ngoài cuộc đều hiểu cả.

        Năm nay sau tết có nhiều lễ hội, nhiều khu du lịch hoành tráng.  Năm nay, dịch covid 19  không còn  như năm xưa nữa, việc mời nhau đi nhậu, đi du lịch, đi phượt lại tái phát, thậm chí còn đậm đà hơn Ăn mặc theo mốt thời trang không còn hạn chế,   Riêng tác giả (tôi), tuổi cao, đầu óc lú lẫn, khớp đau không dám ra đường đi chơi,  nhưng giao thông phức tạp từ ngõ hẽm đến đường lón nên tuổi cao rất sợ , tôi vẫn chỉ ngồi ở nhà  đọc mạng, viết giao lưu trên blog cho zui.