Thứ Hai, 4 tháng 11, 2024

CHIM và BƯỚM

                                                                     

          Ngày 8/3 và ngày 20/10, ngày của cánh đằng ấy, tớ viết một bài để chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị, hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, để đằng ấy phổng mũi, hoặc chê bôi để đằng ấy tức tối, mà hoàn toàn viết về những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá khứ, và cả trong tương lai.

        Cánh đằng ấy có bướm, cánh đàn ông chúng tớ có chim.Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“Chim và bướm” là tài sản vô giá của người, của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm quý hơn chim. Bướm, các nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó là cửa của tử cung. Nơi sinh ra con người…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, vân vân…,  xin vô phép, kể cả xúc vật. Trong đời sống, cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa, cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…).  Vua mới được ở trong cung,  hoàng hậu, phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung. Cửa  cung  rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời mới được qua lại. Tử cung cũng là “cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn  vào  phải được luật pháp  cho phép. (He…he..!)

    Thời đại ngày nay “bướm” còn được coi ví như “chân lý” (Có con người từ chân lý sinh ra). Chân lý trừu tượng được hình tượng, cụ thể hóa, rất cao, rất hoành tá tráng. Những con người khác thường, những con người oanh liệt mới được sinh ra từ  chân lý.  Còn loại người như tớ và… chỉ sinh ra từ BƯỚM.

 

Bướm quý như thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà  đặt ngay tên con gái là L.., lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái L.. nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “L.. ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho L.. mẹ ăn! ” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều  địa  phương dùng để đặt tên làng, tên phố,…tạo nên ấn tượng, người đời khó quên: 

 


 

                                           

    Ảnh cóp tren mạng internet

 

Đằng ấy thấy chửa ! Nhà nước cũng phải giành 2 ngày vui cho phía đằng ấy, ngày 20/10 và ngày 08/03 (ngày của quốc tế). Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày ấy là thiên hạ, các văn nghệ sĩ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp  

mừng bay tung tăng, thơ ca, báo chí, truyền hình lại  được  dịp …Đến ngày ấy bọn  (chim), chúng tớ phải chăm chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính  mình

 Nhân ngày 20/10, tớ chúc mừng đằng ấy, được nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)     

Câu ca dao dân gian:

                        Công cha như núi Thái sơn

                 Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra.

                            Một lòng thờ mẹ kính cha

Núi Thái sơn (chim) cao mấy  cũng cũng đo được, nhưng nước trong nguồn  (bướm) chảy ra,  không thể đong đo được. Cha kính, mẹ thờ là vậy.       

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2024

 

TRUNG THU

Mỗ, năm nay đang ở tuổi bát thập, nho nhã gọi là tuổi  hồi nhi. Sắp đến tết trung thu rồi, mỗ ngồi đọc computer tự nhiên hoài cổ, nhớ lại tết trung thu thời ấu thơ.

mỗi lần trug thu đến, mỗ đều được nghe các cháu nhi đồng hátTrung thu trăng sáng như gương, Bác ngồi ngắn cảnh nhớ thương nhi đồng.(BÁC HÔ ),. Các cụ tuổi cao trong hoàn cảnh, đều có tâm trạng như thế cũng vui. Trung thu là giữa mùa thu, gọi là tết hoa đăng, tết của tuổi thơ, trăng tròn và đẹp như cái mâm con,  có chú cuội ngồi gôc cây đa. Dưới ánh trăng rằm, trẻ thơ  đi dọc làng rước đèn,  múa sư tử, chào đón, mời chú cuội và chi Hăng xuống vui liên hoan,  rẽ vào các nhà giầu xin tiền làm quỹ, xin bánh kẹo, về sân đình làng, vui liên hoan, xem múa rối, múa rồng,  múa sư tử... Khi vui liên hoan xong,  về nhà ngồi sân cả đêm trước mâm hoa quả và bánh trái,  có thờ ông tiến sĩ giấy, trên có treo đèn kéo quân. Ngồi nhìn mâm cỗ trung thu, ngắm trăng, cất cao tiếng hát:

“Ánh trăng trắng ngà,

Có cây đa to, có chú cuội già

Ôm một bối mơ

Cuội ơi! Ta nói mày nghe.

Ở trên cung ấy làm chi, xuống đây liên hoan,

Với chú dế mèn, hát vang trong đêm. Hát xẩm không tiền”

Mặc dù tuổi cao rồi,  để  bớt lú lẫn mỗ ngồi đọc và viết bài đồng dao này, hồi nhỏ  vui hát dưới ánh trăng thu. 

          Đêm trung thu hai năm trước đều mưa, không có trăng, năm nay trăng không biết có đẹp không ,sau con bão số 3 trăng cũng không đẹp lắm. Nhưng ngày nay trăng thu, đêm hoa đăng  có ý nghĩa gì đâu, nhất là ở thành phố, ánh điện sáng trưng sáng hơn cả "gương chị Hằng", che lấp cả hoa đăng trên bầu trời. Các cháu không cần ngắm trăng, ngồi ở nhà dưới ánh điện nhậu bánh trung thu và ngắm đồ chơi  bằng nhựa Tầu, nhựa Thái, cũng vui sướng cái miệng. Hồi mỗ còn nhỏ,  đồ chơi trung thu bằng giấy,  có thể mua ở chợ, nhưng thường là tự làm, mang hồn thu.

     Đồ trung thu bây giờ khác  xưa. Bánh trung thu do các xí nghiệp  chuyên sản xuất  bánh trung thu rất “hoành tá tràng”! không phải chỉ bán cho các cháu vui chơi mà còn bán… đễ, biếu, tặng, có chiếc bánh tiền triệu, dát vàng,  …,biếu tặng ai, nhưng có “an toàn thực phẩm hay không” độc giả biết tỏng tòng tong. Ôi đêm hoa đăng (15/8 âm lịch), gần như thay đổi.  Trung thu trong hoài cổ ! Trời ơi…!                                          

 

 

MOTOMAT

 

Motomat”, bạn  tưởng là tiếng Anh, không phải, đó là viết tắt của câu “Mở to mắt ra mà trông”. Đọc motomat bạn đọc thấy vui vui, và không tự ái, bức  xúc.  Đây chỉ lời tự khuyên răn  của mỗ và tất cả mọi người, các cháu trong gia đình,  và có thể cả bạn đọc nữa. (đây là câu của cụ Oánh, nhà nho, khi  dạy bác khôi). Hằng ngày sinh hoạt với ông bà, ông  dạy Nam y như vậy, cháu Nam biết motomat rồi

Một vài ví dụ:

Mở to mắt ra mà trông: Ngủ dậy gấp màn, gấp chăn gối,  gọn gàng!

 

 

Mở to mắt ra mà trông: Đi về dày dép không vất lung tung, mà xếp ngay ngắn nơi quy định!

 

Mở to mắt ra mà trông: Ngồi học xong,đứng dậy, sắp xếp bàn, sách ngay ngắn gọn ghẽ !

 

Mở to mắt ra mà trông: ăn cơm xong lau  bàn, xếp lại gọn gàng.

 Mở to mắt ra mà trông: Đi vệ sinh (ỉa đái)  xong vất giấy lung tung, không dội nước !

 

Mở to mắt ra mà trông: Xem sách báo xong, cất ngay không vất bừa bãi ra nhà, ra giường   !

 

Mở to mắt ra mà trông: Đi về, ba lô, cặp sách, quần áo, mũ không vứt bừa bãi, để gọn ghẽ !

Vân vân & vân vân:

 

      Ông, bà  motomat từ 5 giờ sáng đến 10 giờ đêm   chẳng cần nhìn ông bà cũng thấy tất cả.

         Nam nhà ta cứ gọi là bị tự kỷ nhưng cũng rất MOTOMAT. Nhiều thứ, nhiều việc (không phải tất cả) Nam làm hơi bị gọn. Khi đến nhà xuống xe Nam cất balo một chỗ, dép để gọn vào nơi quy định, thay quần áo, ăn sáng không vứt bừa bãi, vào phòng bật đèn sáng, khi ra khỏi phòng tự tắt đèn; khi chơi các thứ đồ chơi xong tự cất đúng nơi quy định, trước khi ăn cơm tự rửa tay sạch sẽ, không dùng tay bốc bừa bãi, uống nước tự rót vào cốc…đi ỉa đi đái xong tự dội nước. Mỗi khi bà giặt xong, bỏ vào xô là Nam đã MOTOMAT nhanh chóng xách lên cho ông hay bà phơi trên giàn., Động tác của Nam làm ông bà vui!.. he…he

      Tác giả, mỗ rất muốn niều người đọc  bài này,  nhất là các bạn trẻ.

 

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2024

 

Tết Đoan Ngọ - 5/5

 

Hôm nay, mồng 5 tháng 5 âm lịch, ngày tết Đoan ngọ của dân tộc,  Nay đã U 80, đọc trên mạng mỗ mới hiểu hết được  ý nghĩa của nó. Mỗ ít học, chỉ nghe người ta nói, có tham khảo  thêm các cụ cao niên, tết Đoan Ngọ là ngày giỗ của ông Khuất Nguyên bên Tàu, một vị đại thần của nước Sở cuối thời Chiến quốc, tác giả bài thơ “Ly Tao” nổi tiếng, ông đã trẫm mình xuống sông tự vẫn vì bất đồng với thời cuộc. Thật ra tết Đoan Ngọ (đoan ngọ là giữa trưa) là cái tết của cả một vùng đông Á. Nước Tàu thì coi đó là ngày giỗ của Khuất Nguyên, Triều Tiên coi đó là ngày truuyền thống dân gian. Việt nam ta nhiều đia phương  có phong tục riêng lại coi là ngày giỗ tổ Âu Cơ nhưng, nhìn chung ở VN cả nước từ nam ra bắc, mọi miền, coi đây là tết của phong thủy và thời vụ, gọi là tết “giết sâu bọ”, sinh vật hay phá hoại mùa màng.

 Tục lệ chung là giữa trưa ngày mồng năm tháng năm âm lich, đúng giờ Ngọ (11h – 13h) gia đình phải làm cỗ cúng, ăn hoa quả có vị chua ngọt và rượu nếp (gạo nếp lứt lên men)  giết sâu bọ, rồi đi tắm  giết rôm xảy, tránh bệnh tật để bước vào thời vụ mới .  Hồi nhỏ mỗi lần tết Giết sâu bọ mỗ lại được mẹ mua hoa quả  như mận, đào, táo, cam, quýt … xong rồi, giữa trưa đi tắm giết rôm, và mụn nhọt bố mẹ mua vòng hoa giấy đeo cổ đễ ghi nhớ. Rất vui, ăn xong rôi đâu lại đóng đấy, rôm xảy  vẫn mọc đầy người. Eo ôi, còn hơn thế nữa!  Mỗ đã rất từng trải về ngày tết giết sâu bọ. Hầu như lần nào cũng thế, ngày thì giết sâu bọ, đến tối thì biết tay nhau,  “bung đạu lang kều”, “ta lanh banh bách” chạy nhanh tim nguồn hạnh phúc, nhẹ cũng són mi ra quần, không chỉ trẻ con mà người lớn cũng vô  sô. Chuyện đó thành thường lệ mỗi khi tết Đoan Ngọ đến, dân gian đã đúc kết thành câu châm ngôn răn đời: “ăn mồng năm, nằm mồmg sáu”.  

Một thời văn minh, do phong trào duy vật thịnh hành, chống duy tâm, chống phong tục suy đồi, cùng lúc thời bao cấp nghèo đói khó khăn,  nên tết Đoan Ngọ  mất hút hàng lươn, tuy không mất hẳn nhưng ít người quan tâm đến, các công chức cơ quan, những người tiến bộ, ăn lương nhà nước thì quên đứt đuôi. Trẻ em hầu như không biết giết sâu bọ là cái chi chi....

Ngày nay, do kinh tế phát triển, đời sống nhân dân khá hơn, với lỵ thời kỳ “âm lại thịnh, dương nhạt dần”, nên tết Đoan Ngọ mồng Năm tháng Năm (âm) lại trở lại thịnh hành như xưa, thậm chí còn hơn xưa. Tết đến, trước một hai ngày, chợ bán đầy hoa quả, hàng tết, nhiều chưa từng thấy, hoa quả loại sang, đắt tiền, dành cho  nhà giầu, đủ cả. Trên phố nhiều người rao bán rượu nếp, măng chua, phục vụ tận nhà,  rất tấp nập, vui nhộn…Tết giết sâu bọ đến  đúng vào không chỉ đúng kỳ nghỉ hè, nhiều ông bố bà mẹ cũng nghỉ luôn giết sâu bọ với con cháu. Trẻ con, người lớn, giết sâu bọ nhiều, nhưng bằng thực phẩm, hoa quả rất không an toàn, hoa quả Trung quốc, Thái lan ... độc hại, hàng nội cũng rất linh tinh. Chuyện “ăn mồng năm nằm mồng sáu” lại trở thành muôn năm (!) các chư vị oai phong không chỉ nằm mồng sáu có khi  nằm tới mồng mười... Bây giờ, thời đại khoa học thực dụng hơn nên không gọi “đi nhanh về chậm” nữa mà gọi mốt hiện đại, vui “Đi phóng pháo về bà già”, ((he… he!..) .

 

Thứ Hai, 29 tháng 4, 2024

 

TIỀN – BẠC, là bác...!

     Sách “Vi Lô Dạ Thoại” thời nhà Thanh, Trung Quốc    có ghi: Vô tài phi bần, vô học nãi vi bần; Vô vị phi tiện, vô sỉ nãi vi tiện;

Nghĩa là: Không có tiền bạc, không phải là nghèo, mà không có học mới là nghèo.   Không có địa vị, không phải là thấp hèn, mà không có liêm sỉ mới là thấp hèn.

Cả hai thứ trên Mỗ tôi đều không có trong cả thời công tác và hiện nay nghỉu hưu.(cả cuộc đời)

     Tiền bạc, không có. Nói không có thì không chính xác, nghĩa là không nhiều, ngay cả ví cũng không đầy (dân gian gọi cho vui là lép ví).

  Mỗ tôi hiểu tiền bạc chỉ là thước đo của giá, giá trị là ngôn ngữ thông thường, tiền đồng việt nam hay đô la là thước đo của giá.

Hiểu cho đúng, tiền và  địa vị cũng chỉ là thước đo của giá.

     Địa vị dù nhỏ nhất, Mỗ cũng không. Địa vị là chức và quyền  trong xã hội  đời sống, ngày nay  địa vị tạo ra tiền. Trên blog Mỗ tôi đã viết bài “ Nịnh Hót”, có  một  ý, tiền tạo ra chức tước, địa vị,và  ngược lại.  Câu nói cuối cùng trước lúc quan tòa tuyên án tù của một phạm  nhân chuyên ăn hối lộ gian lận trong vụ tuyển sinh:  “Ai cũng gù, thẳng lưng sẽ thành khuyết tật”.” gần chính xác trăm phần trăm ! 

     Xã hội ngày nay  nhiều người dân,  nhất là các vị cán bộ có chức, có quyền “vĩ đại” đều tâm huyết “Tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là  sức khỏe của tuổi gia, là cái đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân của công lý,…” Câu chốt cuối cùng: Tiền là hết ý ! Đây là một câu văn hay nói về tiền tài. Nhưng với Mỗ thì ngược lại  “ tiền là bạc. Đối với dân “tiền là tệ”. Đây mới là hết ý…!         

Thứ Tư, 10 tháng 4, 2024

 

THANH MINH      

 Tiết  Thanh minh, theo dương lịch từ ngày 4-5 tháng 4 hàng năm , ngày theo (âm lịch) trùng với ngày 4/4 dương lịch. Năm nay, 2024  ngày 4/2/2024  trùng với ngày 26/2 năm Giáp Thìn. Thanh minh, không phải chỉ có một ngày mà theo thời tiết (tiết  thanh minh cỏ mọc  xanh non tươi tốt), tuc lệ dân đi tảo mộ đi dạo  trên cỏ xanh tươi mùa xuân.Truyên Kiều Nguyễn Du có câu: “Thanh minh trong tiết tháng ba, lệ là tảo mộ hội là đạp thanh, gần xa nô nức yến anh, chị em sắm sửa bộ hành chơi xuân”. Đi du ngoạn,  các đôi trai tài gái sắc  gặp nhau như Thúy Kiều và Kim Trọng mặt mơ tưởng mặt” duyên thầm thanh minh.

Theo truyền thuyết của Tầu, Ngọc hoàng có một cô con gái tên là nàng Bân. Nàng Bân rất xinh đẹp, chăm chỉ, hay lam hay làm, luôn  chân luôn tay. Tính tình nữ nhi cẩn thận nên làm gì cũng chậm. Nàng cưới chồng dịp  trời xe lạnh, nàng khâu bộ áo cưới cho chồng ngày cưới, vì do quá chậm nên mãi đến tháng ba trời hết lạnh mới khâu xong bộ quần áo cưới, nàng Bân rất buồn. Ngọc hoàng biết ý thương nàng, chiều nàng nên khiến cho trời rét 15 ngáy để chàng vận bộ quần áo cưới nàng Bân khâu,  bởi thế nên gọi là rét nàng Bân. Thời nay, dân giầu nước mạnh  có nhiều nàng “Bân” xinh đẹp nhưng lại không chăm như nàng Bân, thị trường, mua bán trong các siêu thị, quầy hàng trang sức rất “hoành tá tràng”,  không nữ nhi nàng “Bân” nào phải ngồi khâu cả, chỉ vèo một tí ra siêu thị là mua ngay được một bộ comple-cavat theo ý nàng “Bẩn” thời nay.

 Dân ta gọi   ngày 3/3 âm, tết  Hàn Thực hay là tết Tam Trùng 3/3 là ngày Thanh minh, còn gọi là tết   ăn  lạnh.  Dân ta có phong tục làm bánh chay và bánh trôi vào ngày  này, vui là chinh. Bánh trôi bánh chay đều bằng bột gạo nếp pha chút bột gạo tẻ, viên tròn như quả táo bánh chay    nhân bằng cục mật nhỏ,  để trên đĩa; bánh trôi không có cục mật nhưng thả nổi trên bát nước  mật có pha  thêm vài thứ. Ngày 3/3 âm lịch, hầu như gia đình nào cũng làm bánh trôi bánh chay, cô dâu mới về khéo tay trổ tài làm bánh trôi bánh chay, cả nhà nịnh khen ngon, rất vui!. Thời kỳ “dương thịnh” (bao cấp) bánh trôi bánh  chay bị mất hút hàng lươn, lớp trẻ hầu như không biết, người cao tuổi còn nhớ, chỉ có  lớp người “hoài cổ” như mỗ   thì vưỡn nhớ như in.

Dần dần ngày nay, xã hội trở lại thời kỳ “âm thịnh” xưa, bánh trôi bánh chay quay  trở lại và thịnh hành. Nhưng cơ chế thi trường nên phần  lớn là mua ngoài chợ, ít gia đình  tự làm. Mua ngoài chợ, bát đĩa bằng nhựa, không hợp với nhiều người, chưa chắc đã “an toàn thực phẩm”.  Mấy năm trước, nhà mỗ, bà xã  và các cháu cùng làm rất vui, ăn ngon. Mấy năm gần đây, bà già, cháu đều bận, mua chợ thì sợ bẩn,  đành chịu “phèo” .  Hoài cổ mỗ nhớ lại cho vui thôi, coi vừa mới được nhậu, rất ngon…!

Thứ Ba, 26 tháng 3, 2024

          TÔI VỚI NỀN VĂN M INH

“Tôi” danh từ chung, không phải chỉ con người

Không biết  từ bao giờ con  người đã củng cố cho mỗi người một cái “tôi” riêng biệt và tách biệt, độc lập và đối lập với thế giới quanh mình. Hình thành trong lòng mẹ, “tôi” với mẹ là một. “Tôi”  hình thành tồn tại trong máu thịt mẹ.  Lọt lòng, cắt rốn, khóc oe oe lần đầu “tôi” như vừa bị đuổi ra khỏi lòng mẹ. Và, ngày từng ngày hình thành cái “tôi” riêng, gắn liền với mẹ.

 Càng lớn, càng thấy thế giới bên ngoài mênh mông, muôn hình muôn vẻ, bắt “tôi” phải thích nghi, phải biết điều, phải giành giật, phải chinh phục, phải đối phó.

Thực tế, bên  “tôi”   đầy những dồn dập, sóng dữ, luôn ở tư thế đối đầu với thực tại bên ngoài, đó là một nền văn minh con người. Nền văn minh sớm rõ nét nhất từ trong gia đình. Có hai loại văn mình cách biệt trong gia đình, “tôi” gọi là văn minh âm tính văn minh dương tính, vì nó đã tạo ra “tôi” khám phá và chinh phục, (hạnh phúc,  bất hạnh).

         Nền văn minh âm tính là nền văn minh của Mẹ. Văn minh dương tính là nền văn minh của Cha. Văn minh âm tính là sự chăm sóc, yêu thương “tôi”, mẹ cho bú, mớm, đút cơm, bế ẵm trên tay…, nhất là lúc  “tôi” oe oe khóc và khi “tôi” he he cười, mẹ  hôn hít, vui sướng, cười ra nước mắt.

          Văn minh dương tính (cha), không máu mủ nhưng là quan hệ  huyết thống (khoa học gọi là AND) cha yêu thương,  quý “tôi” có khi hơn cả mẹ, nhưng cha nghiêm khắc,  bắt “tôi” phải học, buộc “tôi” phải hiểu theo  kịp với thời thế, cha có thể lời nói to nhỏ để răn dạy, cũng có khi quát mắng roi vọt,…nhưng rất quý, chính là sự mong muốn “tôi” thành người của nòi giống.

Công cha như núi thái sơn ( đo được)

Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra (không  đo  được)

Trong gia đình, còn có anh chi em ruột và..., “tôi” cùng các anh các chị và em ruột đều được hưởng nền văn minh âm và dương thân thuộc yêu thương của cha mẹ.

Càng trưởng thành, “tôi” càng tiếp xúc mở rộng  với nền văn minh, trước hết là văn minh  địa chính, (quê hương,  nội tộc;  làng , xã , huyện , tỉnh , tổ quốc…). “Tôi” khác với xúc vật, nền văn minhxúc vật cũng  có tôi gọi nó lf nền văn minh tạo hóa.

  Và , ‘tôi”  đến với văn minh cộng đồng mênh mông, đó là nền văn minh nhân loại, thể hiện trong không gian, thời gian, ý thức hệ… Tiếp xúc với nền văn minh này bắt “tôi” phải giành giật, chinh phục và phải đối phó không phải chỉ bằng giác quan (nghe, nhìn, thở,…) mà bằng trí tuệ, bằng  tay, chân và mọi sự hiểu biết.

Nền văn minh nhân loại dần dân xã hội hóa cao,  nên rất phức tạp và không giản đơn với “tôi” nữa,  tôn giáo, đạo luật, đảng phái đoàn thể…,”tôi”càng  phải, giành giật, chinh phục và đối phó để hòa nhập. Nền văn minh ngày càng khốc liệt: Thương yêu nhau, đánh nhau , cướp bóc và giết nhau,… thắng thua. Muốn sống với nền văn minh này “tôi” phải biết tự lập, học để có trí tuệ minh mẫn, luyện tập thân thể để có sức, phải  quan hệ giao tiếp người với người, phải có tài sản vật chất vừa và đủ, biết tôn trọng và không thủ đoạn với ngưới khác, phải biết yêu ghét. “What, where, when, who, how”( tuyên ngôn Víctoria) dạy, “tôi”  bất kỳ viêc gì, ăn gì, ở với ai, ở đâu đều không được thắng thua…Xin lỗi! Nói hơi cùn một chút, Chết cũng phải văn minh. “Tôi” có thể chết vì bệnh tật, vì tai nạn, vì ai…nhưng không được chết vì không hiểu biết.

 

Nền Văn minh nhân loại. Tất cả đều có giá của nó.

                        Nv_chat2006@yahoo.com.vn

 

                                    Chatquy123@gmail.co

Thứ Tư, 6 tháng 3, 2024

                                                      CHIM và BƯỚM

             

, ngày 8/3 là ngày của đằng ấy, tớ viết một entry để chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, để đằng ấy phổng mũi,  mà hoàn toàn viết về những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá khứ và cả trong tương lai.

        Cánh đằng ấy có bướm, cánh đàn ông chúng tớ có chim.Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“Chim và bướm” là tài sản vô giá của người, của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm đẹp, quý hơn chim. Bướm, các nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó là cửa của tử cung. Nơi sinh ra con người…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, vân vân…,  xin vô phép, kể cả xúc vật.  “Cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa, cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…).  Vua mới được ở trong cung,  hoàng hậu, phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung. Cửa  cung  rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời mới được qua lại. Tử cung cũng là “cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn  vào  phải được luật pháp nhà nước  cho phép. (He…he..!)

    Thời đại ngày nay “bướm” còn được coi như “chân lý” (Có con người từ chân lý sinh ra). Chân lý trừu tượng được hình tượng, cụ thể hóa, rất cao thượng và  hoành tráng. Những con người khác thường, những con người oanh liệt mới được sinh ra từ  chân lý.  Còn loại người như tớ chỉ sinh ra từ BƯỚM

 

Bướm quý như thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà hiếm con gái, đặt ngay tên con gái là Lồn, lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái Lồn nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “Lồn ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho Lồn mẹ ăn !” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều  địa  phương dùng để đặt tên làng, tên phố,…tạo nên ấn tượng, người đời khó quên: 

 

 

 




                   
                                                                            

                 
                                                       

 

 

    Ảnh cóp tren mạng internet

 

Đằng ấy thấy chửa ! Nhà nước cũng phải giành 2 ngày vui cho phía đằng ấy, ngày 20/10 và ngày 08/03. Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày ấy là thiên hạ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp mừng bay tung tăng, thơ ca, báo chí, truyền hình lại  được  dịp …Đến ngày ấy bọn tớ chỉ có là phải chăm chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính  mình … Nhân ngày 20/11, tớ chúc mừng đằng ấy, được nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)     
                                                                               



Thứ Bảy, 2 tháng 3, 2024

 

TẾT….TẾT…TẾT HẾT RỒI…!

          Gần đến ngày tết, các cháu nhỏ, hát trên ti vi “tết… tết… tết đến rồi!...xuân ơi xuân lại về rồi !”, âm lượng câu hát  có vẻ đón chờ, vui nhộn. Hôm nay mới là  15 tết (tết Nguyên tiêu), các ca sĩ lại hát ‘tết tết hết rồi’. Chưa hết đâu!  Nhiều nhà vưỡn còn (giò, bánh chưng rượu bia, bánh kẹo). Thời cơ chế thị trường này thì tết trở nên loạn xạ không biết đến bao giờ. Trước tết, lệnh nhà nước cấm  đi tết, các cơ quan, các  cán bộ  nghiêm chỉnh im re chấp hành. Sau tết “…lại đến rồi!”.  Nói hơi quá đáng, nhiều người, kể cả xếp lớn, chuyển  tất cả mọi việc  trước tết cấm, sau tết không, không thấy lệnh.  Phong bao, quà cáp  “đi đêm” như ban ngày, còn trắng trợn, bỏ ngay vào túi vào cặp.  Quà cáp vẫn cứ chạy vòng quanh tít mù từ nơi này sang nơi khác, vị này sang vị khác. Rất buồn cười, món quà đó có khi lại quay về chính mình (he.he!) . Chắc độc giả ngoài cuộc đều hiểu cả.

        Năm nay sau tết có nhiều lễ hội, nhiều khu du lịch hoành tráng.  Năm nay, dịch covid 19  không còn  như năm xưa nữa, việc mời nhau đi nhậu, đi du lịch, đi phượt lại tái phát, thậm chí còn đậm đà hơn Ăn mặc theo mốt thời trang không còn hạn chế,   Riêng tác giả (tôi), tuổi cao, đầu óc lú lẫn, khớp đau không dám ra đường đi chơi,  nhưng giao thông phức tạp từ ngõ hẽm đến đường lón nên tuổi cao rất sợ , tôi vẫn chỉ ngồi ở nhà  đọc mạng, viết giao lưu trên blog cho zui.