B ệ n h s ĩ
Trong y hoc không
có bệnh sĩ. Bệnh sĩ do từ “ sĩ diện” đẻ ra. Sĩ diện là bản chất của con người
thích giá trị bề ngoài trong giao thiệp (Từ
điển tiếng Việt). Sĩ diện giống như một bệnh, có triệu chứng, có nguyên
nhân, có lây lan, có khả năng điều trị và phòng ngừa; cho nên người đời coi như
là một bệnh, “bệnh sĩ”. Bệnh sĩ cũng giống như các bệnh trong y học, chưa (đã
có) thấy hiện tượng gây tử vong, nhưng
nó cũng tác oai tác quái ghê gớm trong xã hội.
Bệnh
sĩ xuất hiện từ lâu, từ bao giờ cũng chưa rõ. Dân gian Việt Nam có rất nhiều
chuyện về bệnh sĩ trong ca dao, tiếu lâm...Một anh học trò nghèo ăn vỏ khoai
lang phải `trả tiền bánh rán, những tài tử giai nhân nghèo thích bề ngoải: “Ra đường thì soi gương đánh sáp.
Về nhà thi liếm láp nồi niêu”. Một anh rất sợ vợ, khi có khách đến chơi thì tỏ
ra ta đây “Vểnh râu ra ta không sợ vợ, khách ra vè bị vợ nó khinh” đến những ông quan, giàu nhưng keo kiệt”
Ra đường thì võng giá nghênh ngang, về nhà thi hỏi vợ cám rang đâu mày”
Ngày nay bệnh sĩ thành mốt của thời đại, không còn chỉ
là giầu nghèo nữa mà trong nhiều lĩnh vực. Là cán bộ cấp cao phải có hoc hàm
hoc vị mới oai. Bằng đại hoc chả ra cái đinh gì mà phải là giáo sư tiến sĩ, ít
ra cũng là thac sĩ. Bộ đội, công an phải là sĩ quan. Làm kinh tế, tiền không thành
vấn đè mà phải là tổng, phó gì đó có quan hệ với quan trên. Bệnh sĩ liên quan
đến mua và bán, rồi chạy và lây lan rất nhanh.
Bệnh lây
Bệnh lây cũng gần giống như bệnh sĩ, đồng thời "lây" và "sĩ" cũng có phần liên quan với nhau
Lây, trong y học gọi là truyên nhiễm,
loại bệnh xã hội (lao, sởi, tả, lỵ, thương hàn …) truyền từ người này sang ngưỡi
khác, gọi nôm na là bệnh lây. Một lần
Mỗ đi du lịch với cùng đoàn có anh Thực,
rất thân thiết, anh nói vui “Đi du lịch dễ mắc bệnh lây”. Mỗ thật thà: “ Ta
nên tránh nơi đang có dịch, tháy nơi nào có dịch bệnh không nên đến”. Anh cười
giải thích: “Bệnh lây là bệnh lây tâm lý…” mỗ giật minh hiểu ngay. Bệnh lây tức gần nghia với đua đòi
trong tất cả mọi lĩnh vực đời sống, văn hóa, , trong mặc thời
trang, trong ăn uống nhậu nhẹt,..kể cả tâm linh, còn nhiều nữa mỗ không tính ra. Đến một ngã ba đường, xe dừng lại, có một cửa hàng bán
bánh, một bà xuống mua bánh, rồi hai người, ba, bốn…tất cả mọi người đều mua,
mỗ cũng mua, mạc dù khồng cần . Ông Thực nói: "Ông thấy chưa, bệnh lây
đấy!”.