C H
Ữ T Â M
Đêm nay, khó
ngủ, trằn trọc mãi, mỗ ngồi đọc, ngẫm nghĩ về chữ tâm, rồi chắp bút viết !
"Tâm" là tấm lòng, lòng tốt của người với người (theo từ điển-1974). Nhưng
hiểu được tâm (tấm lòng) không đơn giản chút nào, bởi tâm, khái niệm rất
trừu tượng, Những kẻ ngu như mỗ không thể hiểu hết nhẽ. Tâm có nhiều khái
niệm đồng âm, phải tra từ điển để khỏi hiểu lầm, sai lệch thành tim (tim chó
tim lợn…chẳng hạn).
Nhiều “nhà…”, nhiều đại gia giầu có khoe tấm lòng mình bằng chữ ‘tâm” hiển thị,
chữ tâm (chữ nho) treo ngay phòng khách, đặt ngay trước bàn làm việc, thờ trên
ban thờ. Họ cho rằng cữ tâm mấy ông đồ viết trên giấy thì tầm thường quá,
mà chữ tâm phải được làm bằng đủ mọi chất liệu quý, bằng sơn son thép
vàng, sơn mài khảm trai, kết bằng đá quý, dệt bằng nhung lụa đặt vào khung sang
trọng. Rất phản cảm một số “đại gia” lại treo chữ "nhẫn" bên trái chữ
"tâm" thành nhẫn tâm (he…he !). Thật là vừa ngu dốt vừa hài ước vừa
thể hiện cái tầm trọc phú học đòi... Cũng trong blog này mỗ đã viết một
entry, “Ba Lần Không Ngu”, xin trích đoạn: “Một lần mỗ đi xem triển lãm
Giảng võ, vừa xem vừa mua sắm một số thứ. Đến một quầy hàng bán đồ trang trí
nội thất, mỗ ngắm mãi cái gì cũng đẹp, hào nhoáng, duy có một bức tranh
chữ “tâm” (chữ nho) là mỗ khoái, trên tấm thảm đỏ của khung, chữ tâm
nổi, màu vàng. Theo như cô gái quầy bán hàng, (giọng Nam bộ dễ nghe), chữ
"tâm" được kết bằng một loại đá quý màu vàng, do nghệ nhân Nam bộ
làm, giá bức tranh là hai triệu đồng (tiền năm 1999). Khi cô biết mỗ không mua
vì giá quá cao, cô liền cười, nói với mỗ: Chữ "tâm" này cháu chỉ bán
cho những kẻ vô lương "tâm", giầu có, troc phú nhưng kém văn hoá,
nghĩa là chỉ bán cho kẻ ngu.”.
Đêm
qua, mỗ đã đọc một entry của Phan Cung Việt trên mạng với tít là “Mò mẫm chữ
Tâm”, xin trích: “Mùa xuân mùa hội người ta đua nhau đi xin một chữa Tâm, về
treo giữa nhà, dưới ban thờ tổ tiên, thế là xong. Là ổn cả Tâm mình, Tâm đời.
Người ta không biết Tâm dễ tai biến, tai biến mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây.
Người ta chỉ chăm chăm hàng giả hàng nhái, người xấu người tốt, chứ Tâm là
thật. Người ấy có Tâm, thế là xong. Không biết có tâm xịn, tâm nhái, tâm giả.
Khẩu Phật, tâm xà. Hoặc đang Tâm Người bỗng đổi sang Tâm Xà, thế mới sợ!”. Đọc
xong mỗ hiểu thêm tâm của những kẻ dốt nát rồi hứng lên ngồi viết
bài này.
Thế
ra “tâm” cũng có tâm giả, mỗ cứ nghĩ chỉ có bằng giả, tiến sĩ giả, giáo sư giả.
Hàng giả thì nhiều rồi, nhưng có thể phát hiện được, thậm chí mắt trần cũng
nhìn thấy. Con tâm giả thì xin chịu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét