OAN CHO RƯỢU QUÁ !
Mỗ
không biết uống rươu, tất cả các loại rượu. Về mặt xã hội thì đó là một thiệt
thòi, khi đi ăn tiệc, những anh không biết
uống rượu như mỗ thường bị lép vế, một mâm cỗ tiệc loại sang, tiền chai rượu
ngoại có khi bằng ½ mâm cỗ, thức ăn
trong mâm có thể thừa ế cả nửa nhưng rượu cứ sạch sành sanh. Trình độ về rượu của
mỗ thuộc loại xoàng, thâm chí rất xoàng, không biết rượu tây, tầu, ngon hay
không ngon, độ nặng nhẹ ra sao. Phòng khách nhiều nhà giầu sang phú quý trưng
khoe các loại rượu ngon Á Âu trên bàn, trên tủ chè cho đẹp, để những khách xộp nát rượu ngắm và kính nể, mỗ
tôi nhìn thấy như mù, coi như nhìn vào đầu gối.
Thế nhưng mỗ không coi thường và rất tôn trọng
rượu, kể cả cuốc lủi (quốc lủi), không hiểu độc giả có biết cuốc lủi là gi
không, (rượu lậu nấu và bán công khai)!
Gần đây trên các báo chí, đài truyền hình, đài phát
thanh, lên án rượu (và cả bia) ghê quá.
Không hiểu rượu có tội tình gì mà trở thành đối tượng cần phải lên án và loại bỏ.
Mỗ, tôi, đã từng viết hai bài về rượu, một
bài “Ngày tết, uống rượu nói chuyện rượu”
một bài khác,“Quốc lủi, lủi giữa ban
ngày”. Cả hai bài đều được đăng trên báo giấy (Nhân Đạo và An Toàn Thực phẩm),
rượu không có tội, người sử dụng uống mới hay mắc tội.
Rượu đến với con người
(cả loài người) không biết từ bao giờ. Trên thế giới cũng thế, mõ không rõ cụ
thể lắm, nhưng trên đất nước ta thì rượu đã ăn sâu vào tâm hồn người VN. Các cụ
tổ tiên bao đời đã có khái niệm rượu “ tiên tửu” được ghi thành sách truyền cho
mọi thế hệ. đồng thời để thờ cúng tổ
tiên.
“Tiên tửu” là khái niệm văn hóa uống rượu, uống như thế nào
cho đẹp, uống vào lúc nào, uống với ai, uống bao nhiêu, uống ở đâu, uống loại
rượu gì cho phù hợp. Trong
tuyên ngôn Victoria về “sức khỏe người cao tuổi” có một chỉ dẫn việc ăn nhậu (what,
where,when, who, how), vận dụng cho rượu cũng đúng, nho nhã ta gọi là ngưỡng, dân gian nói với
nhau là “vừa vừa phải phải”. Các nhà thơ
trước khi sáng tác làm chén móng rượu cho khỏi bí, thơ bốc ngay bằng lời ngâm
và chữ viết trên giấy. Các cụ ngồi bình thơ với nhau có nậm rượu bên cạnh, không cần bài bản (văn
tự), vẫn bốc. Trên mâm cỗ ở mọi lúc mọi nơi, có nậm rượu mới sang. Rượu cần là
loại rất chi là văn hóa của các dân tộc miền núi cao,vui và hấp dẫn, tây du lịch
cũng khoái; Các nhà văn hóa ngành thương mại cũng đã vận dụng
rượu cần đến các thành phố lớn và các khu du lịch để câu khách (tây).
Thuốc nam, ngâm rượu cho ngấm uống nhanh
và tốt hơn là săc và hoàn tán. Một số nhà khoa học biết uống rượu khá bài bản,
Tôn Thất Bach, cháu GS Hồ Đăc Di kể giáo sư HĐD , đã từng ở Pháp nhiều nhưng
không thèm uống rượu Tây, mà thích, quốc lủi đóng chai
nút lá chuối khô. PGS Tôn Thất Bách khoái sài rựơu cần, khi động bạn vui với nhau thường bằng rượu cần, Các GS bác sĩ nhiều vị rất
sành rượu, các buổi ăn liên hoan tập thể, rượu hơn bia là chắc. Tuy nhiên rượu
phải được khử độc đã. Thật ra trong rượu (cuốc lủi), uống ngay cũng có môt số
chất rất độc hại như andehyd, métanol, fofurol. . . gây bệnh tật nguy hiểm. Nhưng
các hãng rượu ngoại, nhà máy rượu thừa sức khử được
chất độc này, nên dùng rượu nhà máy là an toàn Thậm chí quốc lủi để lâu, càng
lâu càng tốt, chúng tự mất đi. Như vậy,
rõ ràng rượu hoàn toàn không có tội.
Kẻ nghiện mới hay mắc tội, mắc bệnh, hại cho sức khỏe…, Nhà nước,
luật pháp không quản lý nổi nên họ mắc tội.
Nv_
chat2006@yahoo.com.vn
THUỐC
LÁ “OANH LIỆT” MÔT THỜI
Thuốc
lá đang bị báo chí và đài lên án. Việc lên án không sai, thậm trí cấm cũng cần
thiết, vì hút thuốc chẵng có lợi gì cả, nguy hiểm nữa. Trong thuốc lá có chát nicotin gay nghiện, rất đôc có thể gây tử vong. Nhưng cấm như thế nào, cấm
ở đâu, ai cấm. Vấn đề còn nhức nhối lắm! Bây giờ thiên hạ hút thuốc quá nhiều,
hơn cơm bữa, không chỉ có ngồi ở nhà mà bất kỳ nơi nào, trước các hàng quán tàn
thuốc vứt đày thành đống rác con, ở cổng bệnh viện, ở bến xe, họ tranh thủ hút
lấy được trước khi lên xe, trước khi vào thăm bệnh nhân. Trong phòng họp không
hút nhưng ra khỏi phòng phì phèo liên tục. Các cửa hàng tạp hóa, hàng nước, hàng cà phê, thuốc lá đủ loại bày bán . Bây giờ
ai cũng hút thuốc được, cán bộ công chức, bộ đội, công an hút nhiều, thanh
niên, sinh viên, thâm trí cả các bà xã,
câc chị em phụ nữ, các trẻ nhỏ, không vụng trộm, ngang nhiên hút ở mọi nơi mọi
lúc. Thuốc lá trở thành phương tiện giao
tiếp làm kinh tế, ngoại giao, du lịch. Ngành du lịch, Cave hút đậm, dùng thuốc
lá mời chào khách; Những khách xộp lại dùng
thuốc lá xịn tiếp cave. He!...he!
“Thời oanh liệt”
Một thời, thuốc
là hiếm, thời bao cấp thuốc lá ở các cửa hàng mậu dịch quốc doanh gần như chiếm
độc tôn, hơn cả thực phẩm, hơn cả rượu
và bánh kẹo…. Miền Bắc XHCN chỉ có mỗi nhà máy thuốc là Thăng Long ở khu công
nghiệp Cao-Xà-Là ngoai ô HN, thuốc tung
ra thị trường hầu như chỉ ở nhà máy TL là Trường sơn, Tam đảo và Điện biên ngoài
ra rất hiếm thuốc lá khác, hầu như không có thuốc lá ngoại. Phụ nữ, trẻ em không biết
hút, thậm chí không nhìn thấy cả bao thuốc. Các cụ, các ông cao tuổi chỉ có thuốc
lào hoăc thuốc lá guộn giấy bản. Thuốc lá là loai hàng không bán “tự do” nên rất
khó mua, bán theo “chế dộ”, chức vụ công quyền hoăc phân phối theo mức lương bổng.
Các hội nghị đều phải dược duyệt, đám cưới
có đăng ký kết hôn, đám tang có giấy khai tử đươc mua vài ba tút (mỗi tút mười
bao). Người được phân phối thuốc nhưng không biết hút, đem bán thì coi là buôn
bán, bị kiểm điểm, kỷ luật, cho nên tập hút thành quen, thèm, thành nghiện. Trong quân đội (Mỗ đã từng), linh trái không
có tiền, không ai cung cấp thuốc, khi đ/c lính nào có thuốc, thì tranh nhau xin hút
lấy được, một điếu thuốc chia nhau mỗi lính hút một hơi. Trên đường hành quân
ra trận, chính những hơi thuốc chia nhau, làm lính vui và thoải mái thêm sinh lực.
Bác Hồ hiểu thấu tâm lý người lính, nên khi đến thăm bất kỳ một đơn vị bộ đội nào
cũng đem thuốc lá mời lính, chia mỗi người một điếu, giông như chia kẹo cho các
cháu nhỏ. Mỗ xin kể một chuyện vui có thật, một chi nuôi quân khi nghỉ phép về
quê lên có ít bao thuốc làm quà, chia mời
lính trong cùng đơn vị, cả đơn vj reo vui., và thế là khi nhiều việc, hoặc
lúc có việc khó, nặng nhọc, chị nhờ lính
rất dễ dàng, thuốc lá, hơn cả sự phân
công của thủ trưởng. Thuốc lá là thượng đế.
“Hêt thời oanh liệt”
Đến năm 1`975, miền nam giải phóng. Đất nước thống nhất, thuốc
lá ở miền nam nhiều hơn nên tràn ra miền Bắc, tuy chưa nhiều nhưng thuốc
lá đỡ căng thẳng, nhất là lính, không
còn cảnh hút chung một điếu thuốc như thời kỳ hành quân. Nhiều ông bỏ thuốc
lào, ít người dùng điếu cày, số người nghiên tăng lên. Lơi nhuân của ngành thuôc lá cao thu nhập cho
ngân sách quá lớn . Hãng thuốc lá Vi Na Ta Ba ra đời, đồng thời các tỉnh đều có
xưởng sản xuất kinh doanh bán thuốc.
“Hêt thời oanh liệt. Khách hàng nghiện
hút mới là thượng đế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét