Thứ Năm, 20 tháng 2, 2020

bai moqi

ĐỜI CHA CÕNG LUỐNG CÀY SÂU

      Mỗ copi bài nay trên mạng, mỗ thấy hay, hợp với hồn. Gần cả cuộc đời mỗ cũng đã cõng luống cày nhưng do hoàn cảnh xã hội luống cày cũng chưa vỡ đất. Cuộc đời còn lại, mỗ cố gắng phấn đấu trở thành luồng cáy sâu với con cháu. (Đọc phần mỗ đã copi dưới đây)

 

(QNO) - Cha là vốn tài sản giàu quý nhất của đời tôi. Cha học không cao nhưng biết rộng, không là nhà hiền triết nhưng biết chiêm nghiệm chuyện thế thái nhân tình, không là người cao sang nhưng thâm trầm đức độ. Cha là ngọn gió mát lành, là hơi thở ấm áp, món quà ngọt ngào, là mặt trời tỏa sáng hiện hữu trong tâm hồn tôi.

.       Dù cha đã cao tuổi nhưng trông dáng đi còn thẳng thớm, tinh thần minh mẫn. Mỗi sáng thức dậy, cha  pha cà phê uống, đọc báo và nghe thời sự. Chỉ có điều lo là cha bắt đầu ăn uống ít đi, mỗi bữa chỉ hơn nửa chén cơm. Biết vậy, nên phải động viên cha ăn dặm thêm trái cây, bột và sữa...Sống với cha cả đời, chẳng bao giờ tôi nghe thấy cha van lơn trách cứ một ai. Có lẽ, cha được sinh ra từ đất, hiền như đất, luôn chịu đựng với đời vì thế mà cha sống đơn giản lặng lẽ kín đáo, bao giờ cũng lo cho con cháu hơn lo cho mình . Và tôi nghĩ cả cuộc đời cha đã “cõng luống cày sâu” với bao sự mặn mòi của đất theo cha suốt một đời.

 MỸ AN

 

Thứ Năm, 13 tháng 2, 2020



                                                                 




14 tháng 2
Ngày của tình yêu
Mô viết bài nay cách đây gần 60 năm, nhờ bài này mà mỗ có gia đình ngày hôm nay,  nhân ngay 14/2 mỗ đăng lại.
THĂM EM
Hôm nay đến thăm em.
Anh viết bài thơ thân tặng.
Ý thơ từ trong tim
Mắt nhìn em thầm lặng
Em biết không

Anh gặp em vào một buổi chiều đông
Đôi mắt em nhìn như mặt trời chiếu nắng.
Và từ đó trái tim anh lắng đọng.
Môt nỗi niềm yêu thương lớn lắm !
Rồi một đêm trong ngủ ngon
Trong giấc mơ anh thấy
Dưới ánh trăng trên bờ đê
 Cầm tay em, anh dắt.
 Đến bóng tối bên bờ tre
Anh khẽ ghì hôn em.
Em sẽ dẫy, bảo đừng anh nhé!
Và giật mình chẳng thấy êm đâu!
Biết không thể sống bên nhau
Mà lòng anh cứ tình sâu dạt dào.
Yêu em em biết nói làm sao!
Mấy vần thơ tấm lòng đào tặng em!
                                                          1965


  Tuyên ngôn Victoria
CƯA SỪNG LÀM NGHÉ

      Thời kỳ còn đi b th dc bui sáng m tôi (Cht)  làm quen được vi nhiu v cao tui, c c ông và c bà. M cùng chuyn trò, giao lưu, va đ m rng kiến thc nâng tm hiu biết, đng thi đ quên đi cái s lười biếng...Do tính nhy cm, m tôi t làm mt trc nghim nho nh vsc khe ca người cao tui”. Hu hết các v đó trên  dưới 80 đu khng đnh, mun khe phi rèn luyn và gi gìn. Vn quý nht ca đi người được xếp th tsc khe, trí tu, thi gian và  ngân sách, trong đó sc khe, c sc khe th lc và sc khe tâm thn, vn quý nht, phi gi.
     Có một vị, tuổi ngang tuổi mỗ, khỏe lắm, sức khỏe của lão mỗ tôi phải gọi bằng “cụ”.
    Lão "m côi" v t nhiều năm, có mt con trai đang làm tng giám đc b, rt giu có, nhà cao ca rng mặt phố, xe hơi xịn, nhưng lão cũng không khoái. Bun và chán, lão b v quê ngoi ô  sng mt mình ti ngôi nhà th t vi mt mnh vườn, ao nho nh. Ngoài lương hưu, lão làm vườn ao chung (V-A-C) rt khéo, li được con cp tin hàng tháng, nhu cu không cao, nên lão sng dư dt. Nhiu cô gái n dòng  tìm đến tán tnh, nhưng đu b lão lc, mc dù lão tha sc đ đi "vài bước na".   Lão nói vui với các cụ: Người cao tui mun khe phi biế"cưa sng làm nghé" . Đó ! Câu nói vui ca lão không có gì xa l, ch là câu tc ng dân gian, nhưng m “git mình” bái phc.
Tuyên ngôn Victoria của T Chc Y tế Thế gii về “sức khóe người cao tuổi”  nêu ra ba cái mc cần thiết : Ăn ung cân bng, vn đngô-xy,   tâm lý n đnh. Tuyên ngôn cũng nhn mnh: "xin đng đ ốm và chết vì thiếu hiu biết". Mỗ đọc và nghiên cứu, cố gắng làm theo.
   Về ăn uống, người cao tuổi cần lưu ý, no 70% là chỉ số hoàng kim, ăn quá no (trên 70%) là thừa, không tiêu hết hay sinh các bệnh (tim mạch, cao huyết áp,, tiểu đường…), ăn nhiều rau và hoa quả, ăn đúng giờ giấc, tránh no dồn, đói góp, không khoái khẩu, ít rượu bia và chất kích thích…, phải vui khi ăn , " Trời đánh còn tránh miếng ăn" mà
     Về vận động thân thể, có nhiều bài thể dục,  nhiều bài tập cho người cao tuổi, nhưng qua nghiên cứu và thăm dò các cụ thì hàng ngày, TTD buổi  sáng và đi bộ là đơn giản dễ thực hiện, vì không phụ thuôc vào thời tiết, phương tiện, thời gian, năng khiếu, không cần đối tác và không bị cuốn hút do ngẫu hứng, các cụ ông cụ bà ai cũng thực hiện được. Với mỗ, sáng dậy sớm tập thẻ duc khoảng 30 phút, trong đó có  bài tập buổi sáng (8 động tác từ thời kỳ bộ đội), Tập thở và các động tác chuyên sâu của cơ thể đã được cụ Nguyễn Khăc Viện chỉ dẫn.
        Về tâm lý: Người cao tuổi cần được sống thoải mái, cười vui là quan trọng “tiếng cười băng mười thang thuốc”, cười công năng (dười to) tốt hơn là cười mỉm, cười thầm trong bụng. Người cao tuổi nên tránh mọi sự tức giận, khi giận ai nên tránh xa, hoặc tìm cách thăng hoa (chơi đàn, hát, ngâm thơ…) không cố chấp và sẵn sàng có lòng vị tha, đồng thời có bạn tri kỷ để giải tỏa.              Kinh nghiệm rất vui của mỗ,  buổi sáng mỗ tập thể dục thường đứng trước chiếc gương to trên tường giữa nhà, mỗ coi mình trên gương như Cù Trọng Xoay là bạn tri kỷ, chỉ động tác mình  sai để sửa, cuối buổi tập có giơ tay băt và rê với Cù Trọng X.., mỗ cảm thấy vui và thoải mái (hi…hi ), khỏe hơn cả tập.
 Ngh hưu chưa b được thói quen mt thi  chc, quyn, tin cám d, thường coi thường vic gi gìn sc khe, vưỡn ăn chơi, ngi vn đng th dc, thích ca ngon vt l, cao lương m v, mun tn hưởng, đ " cưa sng làm dê", ...đi tim, đi nhà ngh, ăn nhu, hát caraoke, tìm bông hoa nh ca l . Sng như thế tuyên ngôn người cao tui gi là "s lãng phí sc khe" và d thành giai thoi đ đi.
Chúc các c vui khe, hnh phúc, không ch  "cưa sng làm nghé" và phn đu đ " b gy sng trâu" He…he !

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2020

cưa



THẢO DÂN HƯU

       Bài này mỗ viết từ khi mới nghỉ hưu (16 năm), đã đươc đăng trên tạp trí Cựu Giáo chức. tít của bài  làm tên blog cá nhân. 
         (Tác giả được họ coi như phóng viên nghiệp dư, gửi đăng dễ lắm)


      Tác giả: (TG): Tôi biết ông vừa nhận sổ hưu, xin ông cho biết tâm trạng của ông khi nhận sổ
      Ông tân hưu trí (THT): Đã chun bị từ mấy năm trước nên tôi không bị sốc. Trước khi nghỉ tôi sẽ in lại cạc*. Trong cạc lần này, ngoài tên và địa chỉ (nơi ở), số điện thoại nhà riêng và di động tôi sẽ in thêm đậm dòng chữ “thảo dân hưu” lên trên cùng.
     TG:  Cạc, danh thiếp, cán bộ công chức thường gọi là các-vít-zít, sao lại phải in lại, thưa ông?
     THT: Đang làm việc, khi còn đương chức, đương quyền thì trên cạc, ngoài tên và địa chỉ cơ quan tôi phải nặn ra đẩy đủ các tước vị đăt trước tên và các chức vụ chua dưới tên, số điện thoại cơ quan, số fax, điện thoại nhà , mobyphonne, địa chỉ email…Khổ hơn nữa còn dịch ra tiếng anh…in mặt sau nữa chớ!
     TG: Tôi chưa hiểu, công chức nghỉ hưu lại được gọi là thảo dân ?
THT: một lần họp những vong niên, đồng môn thời ấu thơ – nay đều lứa U60 - bọn tôi sờ bụng nhau, kiểu sờ bụng sếp, đùa vui và hỏi nhau: “Sếp còn tham nhũng được bao nhiêu năm nữa!” hoặc “đã sắp thành thảo dân hưu chưa!”, thế là tôi nghĩ ngay ra tấm danh thiếp “thảo dân hưu”
    TG: Thảo dan hưu, theo ông liệu có làm phật ý những cán bộ công chức đương làm việc, có thể gọi công chức đương chức đương quyền là thảo công chức!
    THT: Đừng dại, chẳng có ai đến với anh và tin anh, tôi đã có cả cuộc đời là cán bộ công chức. Cơ chế hiện nay, thảo công chức là khó, xin nhấn mạnh là khó chứ không phải là không có, vì nhiều cán bộ công chức rất xứng đáng nhưng, không nên cào bằng. Vì lương công chức, kể cả những người hưởng bậc lương cao nhất cũng chỉ đủ sống ở mức đạm bạc. Tuy nhiên việc tiêu sài thì khác, lương một tiêu sài mười. Vì vậy CBCC phải xoay xở để có bổng, có lộc chùa “chấn quốc”. Về hưu tiêu sài rất ít, bằng tiền lương là chủ yếu.
       TG :  Nghỉ hưu mất nhiều thứ, sụt lương, mất quyền, mất bạn bè (đồng công tác), theo ông mất cả lộc chùa! OK, tôi rõ rồi, nhưng sao sao lại trở thành thảo dân?
        THT: Về hưu mới dễ trở thành thảo dân, không cần phải xin  phải chạy phải phong bao, và rất nhanh gọn. Giá để trở thành một thảo dân hưu rẻ lắm!
          TG: Một số người lại sợ nghỉ hưu (sợ thành thảo dân), muốn phấn đấu làm công chức đến hơi thở cuối cùng ?
          THT: Có đấy! Một bạn tôi nói đùa bằng cách nhại lại một thành ngữ dân gian: “về hưu không kịp ngáp”. Nói như thế hơi độc mồn độc miệng, chỉ có công chức mới có khái niệm nghỉ hưu, vì luật công chức quy định tuổi nghỉ hưu (không phải nghỉ làm việc). Lứa tuổi U60 còn khoẻ lắm, còn làm được nhiều việc lớn. Câu thơ của Đỗ Phủ không còn phù hợp nữa, tuổi thọ ngày nay cao hơn, “bát thập” và hơn thế.
          TG: Nói như ông nghĩa là về hưu vẫn không thừa, vẫn phát huy được tài năng, vẫn làm việc chứ không phải nghỉ theo nghĩa đen.
          THT: Rất đúng, công việc bình thường nhất của thảo dân hưu là những việc không tên, âm thầm nhưng không thể thiếu được của các bà như nọi trợ, chăm lo sức khoẻ, day dỗ các cháu nhỏ… Nhiều thảo dân hưu còn tham gia công tác xã hội, nhất là những công việc, những chức vụ ít có màu, ít ai muốn làm. Nhiều nhà trí thức nghỉ hưu nhưng vẫn tham gia các công trình khoa học chuyên sâu, vẫn làm việc ở các hội khoa học, văn học, nghệ sĩ...hội nghề nghiệp, đóng góp những thành tựu không nhỏ vào hoạch định chiến lược khoa học nước nhà.
          TG: Nói như ông, tức là nghỉ hưu làm việc dễ hơn!
          THT: Bởi nghỉ hưu không bị ràng buộc bởi thời gian, bởi không gian, bởi khối lượng công việc, không có sự căng thẳng của những buổi kiểm điểm định kỳ, bình bầu cuối năm, khi xét lên lương, khi phân công công việc bằng mặt nhưng không bằng lòng, không bị sức ép đa phương bởi người trên kẻ dưới. Chính ở khu vực hưu trí, những công chức nay trở thành thảo dân  mới tự khẳng định được mình, mới thật sự lấy công việc làm lẽ sống chứ không phải chỉ để kiếm sống. Nhìn vào đội ngũ  hưu trí này ta thấy nhiều cây cao bóng cả, cây đa, cây đề cổ thụ vẫn xanh tươi, sum suê bóng mát; càng cao quý hơn, hầu như không thấy biểu hiện của sự tiêu cực.
         
            TG: Ông nói lạc quan quá, ông đang trẻ lại, rất vui !
      THT: Nhiều ngư­ời về hư­u cảm thấy tuổi thanh xuân trở lại. Các sếp khi nghỉ h­ưu không còn bồ nhí nh­ưng đ­ược bù lại bằng sự “giật mình tỉnh ngộ” trở thành thảo dân. Nhiều vị trong thời công chức “quên” cả lấy vợ, nay U60  mới nghĩ đến việc lập gia thất…, cũng tìm hiểu, chạm ngõ, ăn hỏi, đăng ký, vu quy lên xe hoa…rồi bê bê ra đời, khác gì tuổi thanh xuân. Nhân đây xin nhắc đến hai câu kết của một bài thơ vui “Về h­ưu làm sinh để kế hoạch” của một nhà thơ h­ưu trong một câu lạc bộ hư­u:
Về hư­u ta hãy còn duyên.
Ngoài lục thập tuổi ta vẫn ” con huyền” OK

       Nhiều nơi có câu lạc bộ h­ưu trí. Tại đây các ông, các bà vui chơi thoải mái, tập d­ưỡng sinh, thi thơ, bình thơ, ca hát…có khi vui hơn cả câu lạc bộ tuổi trẻ.
      TG: Rồi các cụ quên cả cơ quan cũ, bạn đồng công tác,  những ngư­ời một thời gắn bó, vui buồn có nhau.
      THT: Nhiều cơ quan cứ mỗi độ xuân về, các bậc h­ưu trí lại tề tựu đông đủ chúc mừng năm mới. Mừng vui tay xiết tay, mắt tràn trề lệ, bậc cha ông rồi nh­ưng vẫn “mày tao” như­ thời trai trẻ, thăm hỏi nhau sức khoẻ, gia đình, ôn lại một thời quá khứ oanh liệt, oanh liệt trong bom đạn, oanh liệt trong mối tình đầu năm ấy, thông cảm cho nhau trong những tính toán nhỏ nhen một thời. Thật là một ngày hội, ngày hội năm  của thảo dân hư­u, nó không hoàn toàn giống nh­ư những cuộc hội khoá, hội đồng h­ương, hội để khoe tài khoe chức, để trao cho nhau những danh thiếp dày đặc những t­ước vị quan trọng, những tiếng Anh, tiếng Pháp
      TG: Tâm sự với ông, tôi càng khoái đ­uợc nghỉ hư­u. Xin cám ơn ông!
                                                             Nv_chat2006@yahoo.com                            
   * Cạc: (giọng Nam bộ)