Mỗ
vừa đọc hết cuốn tiểu thuyết “Vào Số Phận” của cụ Hoàng Văn Hòa, mặc dù tuổi
cao, cụ Hòa đi xe máy đến tận nhà tặng! Mỗ vô cùng xúc động! Cụ Hòa
không phải là nhà văn, Nhà thơ, mỗ biết rõ. Nay đã ở tuổi hồi nhi, bát thập, cụ lại viết cuốn tiểu thuyết dài tới
230 trang khổ 14- 20, trên trang bìa
đăng tấm ảnh rất trẻ, như trai dưới
50, dễ dàng gây ấn tượng với các bà tuổi còn xuân, hi…hi…! Mỗ biết, đây là cuốn văn học đầu tay của cụ Hòa. Mỗ tôi, cao tuổi rồi cũng có viết lặt vặt cho
vui trên blog. Mỗ biết, người cao tuổi
phải có tâm và có tầm mới dám viết và viết nổi .
Mỗ với cụ Hòa là bạn học cùng lớp thời ấu thơ (cấp II, cấp III), nay tuổi đã cao, mặc dù mỗi người một nơi, một công việc không giống nhau, nhưng mỗ với cụ Hòa đều ở Hà nội, vẫn gặp nhau ở hội đồng hương Ý yên, đồng khóa học trò, những khi có hiếu có hỷ… vui buồn. Mỗ và cụ Hòa biết nhà nhau ở HN , thỉnh thoảng có đến nhà chơi. Mỗ đọc kỹ tiểu tuyết “Vào Số Phận” của cụ Hòa (xin lỗi, mỗ coi là tác giả thân thiện), mỗ không phải là nhà văn, mỗ không bàn đến nghệ thuật văn thơ tác phẩm. Vì quá cảm phuc cụ “bát thập”, mỗ viết mấy dòng này trên blog cho zui, có gì sai không đúng cụ thông cảm. Nội dung tiểu thuyết có gắn liền với cuộc đời tác giả (cụ), đặc biệt là tuổi thơ và quê hương đồng chiêm chũng Ý yên thân yêu . Mỗ nghĩ đây là cuốn hồi ký biến dạng. Hồi ký là nhớ lại tự thuật chuyện đời mình, những gì mình thân quen. Nhà văn Nguyên Ngọc (trong Hồi ký Đồng bằng) gọi là Hoài cổ, “tôi yêu và nhớ những gì xảy ra thời quá khứ, không để cái hiện đại vốn kiêu căng xóa mất…”. Cái tài của tác giả Hoàng Văn Hòa là từ hồi ký “hoài cổ” bằng hư cấu văn học đã biến thành tiểu thuyết, đã được Hội nhà văn xuất bản phát hành. Người không thân thiết, không bạn học, không cùng đồng khói, không hiểu được. Mỗ vưỡn còn nhớ, hồi học phổ thông cụ học giỏi, thi hết phổ thông điểm rất cao nên cụ đủ tiêu chuẩn đi tây. Mỗ là loại làng nhàng không đỗ đạt gì, sau đó được đi học sư phạm cấp tốc, rồi về huyện dậy hoc cấp II. Đến năm 1970 mỗ phải đi nghĩa vụ quân sự, từng làm lính luyện tập thao trường, hành quân dưới bom rơi, chân mòn dép cao xu, vai làm sờn mép ba lô, từng ngủ võng trên rừng, nhưng vì ở đơn vị hậu cần nên mỗ không hề biết bóp cò súng. Xa nhà, mỗ hay viết nhật ký, viết báo tường của đơn vị, khi về cơ quan viết tạp chí cơ quan, quen tay. Khắc làm khắc biết, bây giờ buồn mỗ lập blog viết cho zui tuổi già, tên blogge là “Thảo dân Hưu”. Cụ cứ mở mạng tim trên google sẽ thấy.
Mỗ
viết kém, nhiều người chê, nhưng “ Mỗi người là một pho sách nếu ta biết đọc họ!
“
__ Van_chat2006@yahoo.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét