NỊNH – HÓT
Nịnh (theo từ điển): khen
không đúng hoặc khen quá lời, chỉ cốt để làm đẹp lòng (thường nhằm mục đích cầu
lợi).
Loại bỏ khía cạnh nịnh
trẻ con, nịnh người yêu, nịnh bạn bè
thân… Mỗ chỉ bàn chuyện nịnh trên nhằm mục
đích cầu lợi.
Cao hơn nịnh là “nịnh
hót”, theo cụ Hồ nịnh hót “Tâng công kẻ trên để trục lợi”, câu nói của cụ Hồ trở thành khái niệm
về nịnh hót đồng thời là bài học. Thực chất nịnh hót là một hiên tượng xã hội, thời kỳ nào cũng có, nơi nào cũng xảy ra, kể
cả người tốt kẻ xấu, kể cả dân lạc hậu ngu si (xin lỗi cả chó.., cũng biết
nịnh), khi có điều kiện nịnh hót không loại bỏ, còn tận dụng muôn hình muôn vẻ. Mỗ đã từng xem phim
“Tể tướng lưu gù” của Tầu thấy đầy đủ bản
chất của nịnh hót. Xin tóm tất nội dung phim: Lưu
Dung, chàng trai bé nhỏ với hình hài xấu xí,
mang tấm lưng gù (trêm phim gọi là Lưu gù), nhưng chàng trai này một tấm
lòng trong sáng và trí tuệ hơn người, yêu nước, thương dân, thanh liêm lại có
tài văn chương thơ phú nên dần dần Lưu
Dung được quý mến và được thăng đến chức tể tướng.
Trái ngược với Lưu Dung là đại gian thần Hòa
Thân, biết nịnh vua Càn long từ
khi vua còn trẻ. Chơi cầu với Càn long,
Hòa thân chỉ thua, không bao giờ thắng, còn tìm cách thua, mặc dù chơi giỏi
hơn, nên đươc vua Càn long phong đến chức thương thư. Khi có chức tước Hòa thân
gian tham độc ác vô độ. Cuộc đối đầu giữa Lưu
Dung và Hòa
Thân đã làm nảy sinh nhiều tình huống cười ra
nước mắt...
Ở Việt nam, mỗ chưa bộ phim nào như “Tể tướng Lưu gù”. Nói về
kẻ nịnh hót và kẻ ưa nịnh, chỉ có
truyên tiếu lâm như vua đánh “rắm” từ
hoa hậu, kẻ nịnh thần… đến quan hoạn đều khen thơm, nhưng chỉ là truyện để cười
vui thôi. Bây giờ thì có vô số hiện tượng và lời nói nịnh hót xảy ra mà chẳng ai chê, thâm chí chẳng ai cười
…, khinh bỉ.
““Ai
cũng gù, mình thẳng lưng sẽ thành khuyết tật” đây là câu nói cuối cùng của một phạm nhân bị xử án vì tội gian lận trước tòa
án khi bị kết án tù. Mỗ không hiểu “gù” và “thẳng lưng” của phạm nhân này, bạn đọc chắc hiểu rõ. Một người khi nghe điện
thoại mồm liên tục: “Dạ, dạ,..dạ!…dạ! vâng,
vâng… Vâng!” Một thôi quá dài. Anh ta dạ ai thế! không hiểu vợ gọi hay ai gọi,
chắc bạn đọc quá rõ. Một mụ phụ nữ trẻ (không đeo vốn biển cave), nhưng giầu “vốn
tự có” hấp dẫn, đứng trước biết khen xếp đẹp trai, quắc thước, trình độ tầm cỡ.
Xếp nào thích ưa nịnh, khoái vốn tự có của mụ thì chắc chắn mụ muốn gì chả được…
Trên
đây mới chỉ là vài hiện tượng cỏn con, còn nhiều chuyện muôn hình muôn vẻ
có trong đời sống xã hội chắc bạn đọc còn biết thấy nhiều hơn Mỗ.
Mỗ mách
thiên hạ và cả bạn đọc nữa, biết một câu thành ngữ chỉ để giành cho các chư vị
nịnh hót: ‘Nịnh Hót’ Còn Tót Ngôi Cao !” he!..he….!
.
.
.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét