“OANH LIỆT” MÔT THỜI
Mỗ không biết hút thuôc, cả thuốc lào và thuốc
lá, kể cả thời kỳ là lính hành quân, dễ bị cuốn hút. Ngồi viết bài này không hiểu
đúng hay sai, bạn đọc “thông củm” nhé!
Thuốc
lá đang bị báo chí và đài lên án. Việc lên án không sai, thậm trí cấm cũng cần
thiết, vì hút thuốc chẵng có lợi gì cả, nguy hiểm nữa, trong thuốc có chát
ni-co-tin gây nghiện và rất nhiếu chất độc hại, dẽ gây bệnh tật, gây chết người.
Nhưng cấm như thế nào, cấm ở đâu ai cấm. Vấn đề còn nhức nhối lắm! Bây giờ
thiên hạ hút thuốc quá nhiều, hơn cơm bữa, không chỉ có ngồi ở nhà mà bất kỳ
nơi nào, trước các hàng quán tàn thuốc vứt đày thành đống rác con, ở cổng bệnh
viện, ở bến xe, họ tranh thủ hút lấy được trước khi lên xe, trước khi vào thăm
bệnh nhân. Trong phòng họp không hút nhưng ra khỏi phòng phì phèo liên tục. Các
cửa hàng tạp hóa, hàng nước, hàng cà phê, thuốc lá đủ loại bày bán . Bây giờ
ai cũng hút thuốc được, cán bộ công chức, bộ đội, công an hút nhiều, thanh
niên, sinh viên, thâm trí cả các bà xã,
câc chị em phụ nữ, các trẻ nhỏ, không vụng trộm, ngang nhiên hút ở mọi nơi mọi
lúc. Thuốc lá trở thành phương tiện giao
tiếp làm kinh tế, ngoại giao, du lịch. Vui một chút! Ngành du lịch, cave hút đậm, dùng thuốc
lá mời chào khách; Những khách xộp lại dùng
thuốc lá xịn tiếp cave. He!...he!
“Thời oanh liệt”
Một thời, thuốc
là hiếm, thời bao cấp thuốc lá ở các cửa hàng mậu dịch quốc doanh gần như chiếm
độc tôn, hơn cả thực phẩm, hơn cả rượu
và bánh kẹo…. Miền Bắc XHCN chỉ có mỗi nhà máy thuốc là Thăng Long ở khu công
nghiệp Cao-Xà-Là ngoai ô Hà Nội, các loại thuốc lá Trường sơn, Tam đảo và Điện
biên... đều nhà máy thuốc lá thăng long sản xuất , hầu như không có thuốc lá ngoại. Phụ nữ, trẻ em không biết
hút, thậm chí không nhìn thấy cả bao thuốc. Các cụ, các ông cao tuổi chỉ có thuốc
lào hoăc thuốc lá guộn giấy bản. Thuốc lá là loai hàng không bán “tự do” nên rất
khó mua, bán theo “chế dộ”, chức vụ công quyền hoăc phân phối theo mức lương bổng.
Các hội nghị đều phải dược duyệt, đám cưới
có đăng ký kết hôn, đám tang có giấy khai tử đươc mua vài ba tút (mỗi tút mười
bao). Người được phân phối thuốc nhưng không biết hút, đem bán thì coi là buôn
bán, bị kiểm điểm, kỷ luật, cho nên tập hút thành quen, thèm, thành nghiện. Trong quân đội (Mỗ đã từng), linh trái không
có tiền, không ai cung cấp thuốc, khi đ/c lính nào có thuốc, thì tranh nhau xin hút
lấy được, một điếu thuốc chia nhau mỗi lính hút một hơi. Trên đường hành quân
ra trận, chính những hơi thuốc chia nhau, làm lính vui và thoải mái thêm sinh lực.
Bác Hồ hiểu thấu tâm lý người lính, nên khi đến thăm bất kỳ một đơn vị bộ đội nào
cũng đem thuốc lá mời lính, chia mỗi người một điếu, giông như chia kẹo cho các
cháu nhỏ. Mỗ xin kể một chuyện vui có thật, một chi nuôi quân khi nghỉ phép về
quê lên có ít bao thuốc làm quà, chia mời
lính trong cùng đơn vị, cả đơn vj reo vui., và thế là khi nhiều việc, hoặc
lúc có việc khó, nặng nhọc, chị nhờ lính
rất dễ dàng, thuốc lá, hơn cả sự phân
công của thủ trưởng.
Thuốc lá là thượng đế.
“Hêt thời oanh liệt”
Đến năm 1`975, miền nam giải phóng. Đất nước thống nhất, thuốc
lá ở miền nam nhiều hơn nên tràn ra miền Bắc, tuy chưa nhiều nhưng thuốc
lá đỡ căng thẳng, nhất là lính, không
còn cảnh hút chung một điếu thuốc như thời kỳ hành quân. Nhiều ông bỏ thuốc
lào, ít người dùng điếu cày, số người nghiên tăng lên. Lơi nhuân của ngành thuôc lá cao thu nhập cho
ngân sách quá lớn . Hãng thuốc lá Vi Na Ta Ba ra đời, đồng thời các tỉnh đều có
xưởng sản xuất kinh doanh bán thuốc lá.
“Hêt thời oanh liệt. Khách hàng nghiện
hút mới là thượng đế.
HAI BÀ CHÁU
Hình ảnh thân quen dưới đây. Đố bạn đọc biết ai đấy. He! he!
Nhi ngủ ngon với ai đấy? Vơi Dừa phái không!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét