HOÀI CỔ
Nguyễn Văn Chất
“ Tôi
là người hoài cổ, tôi yêu và nhớ những gì chưa bị cái gọi là hiện đại vốn kiêu
căng xóa mất…”. Đoạn
văn trích trong Hồi Ký Đồng Bằng
của Nhà văn Nguyên Ngọc, mỗ mới đọc trên
mạng.
Đoạn văn chia
hai ý. Người hoài cổ (Nhớ lại những gì
quá khứ).. Cái quá khứ thì xóa mất, cái hiện đại thì kiêu căng. Ý của đoạn văn
rất hợp với mỗ. Bản thân mỗ cũng hay hoài cổ những đêm khuya khó ngủ. Hoài cổ
là mẫu số chung hợp với tuổi già.
Mỗ năm năm nay sắp ở tuổi hồi nhi, bát thập, đã từng trải nhiều việc gây ấn tượng trong cuộc đời, tốt có, xấu có. Có những cái tốt, cái xấu do khách quan, nhưng cũng có cái xấu cái tốt do chủ quan tự mình gây ra. Trải qua nhiều thời kỳ, nhiều giai đoạn, từ kháng chiến chống pháp, kháng chiến chống Mỹ Tất cả những việc tốt xấu đó mỗ ít quên, thậm chí không bao giờ quên, vưỡn nhớ hoài.
Hồi giải phòng miền nam (1975), đơn vị mỗ tiếp quản kho quân y ở Cam Ranh. Cảng Cam Ranh do Mỹ để lại, trống không (kho tài sản, kho vũ khí, lương thực, thiết bị y tế,…) là chiến lợi phẫm hầu như không còn gì, không hiểu ai lấy. Kho quân y đơn vị mỗ tiếp quản chủ yếu là hàng quân y của nhà nước đem đến giao để dự trữ, phân phát cho khu vực phía nam mới giải phóng, có giấy tờ sổ sách, niêm phong. Bán đảo còn rất hoang sơ, chỉ có bộ đội hải quân, núi cát và đồi trọc, hoang vu . Khi ra thị xã Cam ranh có việc, phải qua cầu Mỹ Ca, lính tráng không được ra, chiến sĩ phải có giấy phép mới được qua cầu đồng thời còn bị khám rất kỹ. Bên trong bán đảo Cam ranh chỉ có một phường Cam Xuân nhỏ là có dân, chủ yếu là vợ con sĩ quan ngụy và cave (!) được ở sinh sống cùng với chồng, và bán hàng hóa cho lính ngụy. Ngày nay thì khác hẳn rồi, ngồi xem TV thấy Cam Ranh hoành tráng ghê, ngoài cảng, có nơi du dịch, có sân bay quốc tế, có khách sạn…Mỗ chắc chắn không thể đến thăm lại được vì lép ví, không có “tiền chùa”.
Mỗ ở Cam ranh 1975
Cùng thời có hai chú em họ tù ở đảo Phú Quốc,
khi giải phóng miền Nam được trao trả tù binh, nay sống ở quê nhà. Phú quốc bây
giờ khác xưa lắm rồi, không còn nhà tù, trở thành nơi du lịch rất “hoành tá
tràng”, hai chú em ngồi xem TV, không chút khao khát được đến thăm lại Phú Quốc,
có muốn cũng chẳng ai để ý đến, chỉ ngồi ở nhà, ước mong được gặp lại đồng đội,
đồng chí cùng lao tù ở PHÚ QUỐC để cùng nhau tâm sự, hoài
cổ, nhớ lại một thời oanh liệt.
Ở Viêt nam, thời hiện đại, lĩnh vực nào cũng
có mốt, không chỉ thời trang. Đám cưới, thiếp cưới, mừng thọ, hội làng, xây
dựng, xây đinh chùa. Giầu thì khoe sang
nhiều tiền, nghèo thì đua đòi mốt để khỏi bị thiên hạ coi thường. Mốt là một
nguyên nhân nẩy sinh ra rất nhiều tệ nạn xã hội như cờ bạc, trộm cắp, cướp,
hụi, loạn xã hội,…mất tình cảm bạn bè,
thâm chí tình máu mủ. Nhà nước, các cơ quan từ nhỏ đến to, từ thấp đến cao
mọi lĩnh vực đều thích mốt theo nhiệm kỳ, nhiệm kỳ sau mốt mới. Mốt, ngoài đời
bây giờ đang kiêu căng, khi hết mốt nhà cửa thì đập phá làm lại, đồ dùng vật
dụng đem vứt vào đống rác, thời trang không vứt hố rác được thì đem tặng người
nghèo, lũ lụt để khỏi phải hoài cổ.
“Mốt” xin bạn đọc bỏ bớt đi
dấu mũ (^)
thành “mót”
thì đúng hơn.. .Mốt (mót) cũng chỉ như là thời trang đỏng đảnh
có thời hạn.
Còn những người, những người có văn hóa, thì không thích mốt, sống khác, tránh xa, kệ xác, có cách sống riêng, ( như hoài cổ), không thích khen chê, thậm chí còn xấu hổ ngại ngùng khi sử dụng mốt. Cám ơn nhà văn Nguyên Ngọc, giúp mỗ tỉnh giấc khi mê ngủ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét