“TÔI” VỚI NỀN “VĂM MINH” NHÂN LOẠI
“Tôi”
danh từ chung, không phải tác giả
Nguyễn Văn Chất
Không biết từ bao giờ
con người đã củng cố cho mỗi người một
cái “tôi” riêng biệt và tách biệt, độc lập và đối lập với thế giới quanh mình.
Hình thành trong lòng mẹ, “tôi” với mẹ là một. “Tôi” hình thành tồn tại trong máu thịt mẹ. Lọt lòng, cắt rốn, khóc oe oe lần đầu “tôi”
như vừa bị đuổi ra khỏi lòng mẹ. Và, ngày từng ngày hình thành cái “tôi” riêng,
gắn liền với mẹ.
Càng lớn, càng thấy
thế giới bên ngoài mênh mông, muôn hình muôn vẻ, bắt “tôi” phải thích nghi, phải
biết điều, phải giành giật, phải chinh phục, phải đối phó.
Thực tế, bên “tôi” đầy những dồn dập, sóng dữ, luôn ở tư thế đối
đầu với thực tại bên ngoài, đó là một nền văn minh nhân loại. Nền văn
minh sớm rõ nét nhất từ trong gia đình. Có hai loại văn
mình cách biệt trong gia đình, “tôi” gọi là văn minh âm tính và văn minh
dương tính, vì nó đã tạo ra “tôi” khám phá và chinh phục, (hạnh phúc, bất hạnh).
Nền văn minh âm tính là nền văn minh của
Mẹ. Văn minh dương tính là nền văn minh của Cha. Văn minh âm tính là sự
chăm sóc, yêu thương “tôi”, mẹ cho bú, mớm, đút cơm, bế ẵm trên tay…, nhất là
lúc “tôi” oe oe khóc và khi “tôi” he he
cười, mẹ hôn hít, vui sướng, cười ra nước
mắt.
Văn minh dương tính (cha), không máu
mủ nhưng là quan hệ huyết thống (gọi là
AND), cha yêu thương, quý “tôi” có khi
hơn cả mẹ, nhưng cha nghiêm khắc, bắt
“tôi” phải học, buộc “tôi” phải hiểu theo kịp với thời thế, cha có khi lời nói to nhỏ để
răn dạy, cũng có khi quát mắng roi vọt,…nhưng rất quý, chính là sự mong muốn
“tôi” thành người của nòi giống.
Công cha như núi thái sơn (không đo được)
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra (không đong được)
Trong
gia đình, còn có anh chi em ruột và..., “tôi” cùng các anh các chị và em ruột đều
được hưởng nền văn minh âm và dương thân thuộc yêu thương của cha mẹ.
Khi xây dựng gia đình (vợ chồng) “tôi”
lại có thêm nền văn minh tình thương, nền
văn mình này cũng sẽ là nền văn minh gia
đình (âm dương) ,rất văn hóa:
“Vợ chồng là nghĩa tao
khang”
Càng trưởng thành, “tôi” càng tiếp xúc mở rộng
với nền văn minh, trước hết là văn minh
địa chính, (quê hương, nội tộc; làng , xã , huyện , tỉnh , tổ quốc…). Thơ ca
gọi là chùm khế ngọt “Tôi” khác với xúc vật, xúc vật không có.
Và , ‘tôi” đến với văn
minh cộng đồng
mênh mông, nền văn minh nhân loại, thể
hiện trong không gian, thời gian, ý thức hệ… Tiếp xúc với nền văn
minh này bắt “tôi” phải giành giật, chinh phục và phải đối phó không phải
chỉ bằng giác quan (nghe, nhìn, thở,…) mà bằng trí tuệ, bằng tay, chân và mọi sự hiểu biết.
Nền văn minh nhân loại dần
dân xã hội hóa cao, nên rất phức tạp và
không giản đơn với “tôi” nữa, tôn giáo,
đạo luật, đảng phái đoàn thể…,”tôi”càng phải, giành giật, chinh phục và đối phó để hòa
nhập để nền văn minh có “một mẫu số chung”. Nền văn minh ngày càng khốc
liệt: Thương yêu nhau nhiều, đánh nhau có , cướp bóc và giết nhau cũng nhiều,….
Muốn sống với nền văn minh này “tôi” phải biết tự lập, học để có trí tuệ minh mẫn,
luyện tập thân thể để có sức, phải quan
hệ giao tiếp người với người, phải có tài sản vật chất vừa và đủ, biết tôn trọng
và không thủ đoạn với ngưới khác, phải biết yêu ghét. “What, where, when, who,
how”(tuyên ngôn Víctoria) dạy, “tôi” bất
kỳ viêc gì, ăn gì, ở với ai, ở đâu đều không được thắng thua…Xin lỗi! Nói hơi
cùn một chút, Chết cũng phải văn minh. “Tôi” có thể chết vì bệnh
tật, vì tai nạn, vì liêm sỉ vì tuổi già…nhưng không được chết vì không hiểu biết,
vì ngu si.
Nền Văn minh nhân loại. Tất cả
đều có giá của nó.
Nv_chat2006@yahoo.com.vn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét