CỨU HỎA làng tôi
Những
ngày gần đây, tin trên mạng, trên
TV , có rất nhiều vụ cháy ở nhiều nơi
trên mọi miền đất nước, Hà nội cũng rất nhiều, nhiều người chết cháy. Sự kiện này làm mỗ tôi
hoài cổ, nhớ những vụ cháy ở quê mỗ (Tống xá, Ý yên, Nam định). Quê mỗ có
nghề chuyên đúc gang và đồng, đó là nghề lâu đời. có hàng ngàn năm rồi. Khi đó
chưa hiện đại như bây giờ, lò đúc đặt dưới những cái lán bằng tre lợp rạ, lá
cây cọ, dừa nên rất dễ bén lửa. Cháy lán là chuyện thường trong làng đúc, nhưng phải giữ lại nghề
cho khỏi mất, mặt khác lò vẫn còn nguyên để tiếp tục đúc.
Truyện
phòng và chữa cháy không chỉ là sự cố,
mà là chuyện “tâm linh” của dân làng,
phòng cháy là cần thiết nhưng rất khó. Khi đó không, có các phương tiện cứu hỏa
như thang cứu hỏa, vòi nước, đội cứu hỏa…như ngày nay ở các nhà máy, quán
ăn…quán ca ra ô kê trong các thành phố. Khi
có đám cháy, không chỉ những người đang đúc mà cả làng, tất cả mọi người tập chung cứu chữa coi
như việc của mình. Những người đang ngoài đồng, đang hội họp, đang ăn cỗ đều bỏ
cuộc đến chữa cháy, mỗi người một việc bất
kỳ, …không có phân công. Những việc mỗ tôi biết, thậm chí nhìn thấy nghĩ lại thấy
vui và buồn cười. Có người đang mặc diện quần áo sang trọng nhảy ngay xuống ao
nước cho ướt rồi nhảy vào cứu chữa cháy, thậm chí có người đang tắm chuồng ở
ao, chạy thẳng vào đám cháy, không biết
thẹn, xấu hổ, xong rồi lúng túng không biết lám sao, thành trò cười. Nhưng không có ai thiệt mạng, thậm chí bị thương
cũng đơn giản, chỉ bỏng và xây xát . “Hy sinh” sau mỗi đám cháy thường chỉ có mộc tồn, mộc tồn tức là “cây còn”, cây
còn là con cầy, Con cầy tức la là… chú chó, bị chủ nhà treo ngược cắt tiết,
thui vàng, thịt và da nấu nhựa mận với riềng và mẻ, gia chủ cháy mời các “chiến
sĩ” uống rượu nhắm thịt cầy. Chiếu hoa rộng trải giữa sân, mâm bát đũa sẵn sàng,
lòng chó, tiết canh chó, nhựa mận, rau húng, mùi tàu, … mời các thợ chữa cháy,
cả bà con láng giềng. Một bát ô tô cuốc lủi để giữa mâm, mỗi ngươi một chén có
quai múc rượu nâng chén, trạm chén, vui đáo để. Có chỗ heo lợn, bày gà vịt, ngan, ngỗng hy sinh, nhưng phần nhiều là mộc tồn. Các chiến
sĩ cứu hỏa vui cười tếu đủ thứ chuyện. Thành tích của thợ chữa cháy không phải
là dũng cảm để được bình bầu. Tâm linh có sẵn của dân làng, của từng
người, đấy mới là ngợi khen ….He…he !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét