Thứ Ba, 22 tháng 8, 2017
Vui một chút
Người cao tuổi với chuyện "ấy"
Nhiều
tờ báo gần đây nói nhiều về chuyện “ấy”. Báo Tuổi trẻ có cả một diễn đàn chuyên
đề về chuyện “ấy” giành cho thanh niên. Họ nói bạo mồm, bạo miệng và hơi sống
sượng, không hợp với các cụ. Báo Phụ nữ cũng bàn về chuyện “ấy” nhưng chỉ trong
phạm vi kế hoạch hoá gia đình và an toàn sức khoẻ cho phụ nữ. Các cụ cao tuổi
cũng nên bàn đôi chút về chuyện “ấy” vì nó liên quan đến sức khoẻ và tuổi thọ.
Nói đến chuyện “ấy” với người cao tuổi, nhiều ông bà trẻ sẽ tủm tỉm cho rằng
tác giả chỉ tếu, chuyện “răng chắc…” (he he). Xin thưa không chỉ vui mà rất nghiêm túc!
Tuyên ngôn Victoria về sức khoẻ của người cao tuổi đã nêu
chỉ số sinh học về tuổi thọ của con người là từ 100 đến 150. Chuyện cụ Lã vọng
tho 500 tuổi là ước vọng ngày xưa của con người. Chúc nhau muôn năm, muôn tuổi,
vạn tuế, thiên tuế cũng chỉ trong phạm trù nghi lễ, nhưng chúc nhau bách niên
giai lão đã trở thành hiên thực.Ngày nay khoa học phát triển, đời sống ngày
càng cao, bách niên của con người không còn là hiếm. Nói có sách, mách có chứng
cớ, ở nước Anh cụ Homan Kamen thọ 210 tuổi, sống trải qua 9 đời vua, ở Mỹ có cụ
87 tuổi thi lấy bằng đại học xong mới xây dựng gia thất. Đến nay ở Nhật Bản có tơi 1.5000 cụ trên trăm
tuổi. Ở nước ta số người trăm tuổi chưa vượt 4 con số (số liệu đã lạc
hậu), tương lai sẽ càng ngày càng cao .
Như thế có nghĩa là, ngày nay, ở lứa tuổi 70, 80 thậm chí 90
vẫn còn rất trẻ, chưa phải là già, chưa phải là đã cổ lai hy. Các cụ 80, 90 như
đang trẻ lại thời thanh niên, biểu hiện rõ là các cụ khoái đọc báo Thanh niên,
báo Tuổi trẻ.Nhiều cụ vưỡn làm thơ tình, rất tình, đầy mơ ước.Có cụ 80 vưỡn lên
sân khấu hát tình ca…Cho nên chuyện “ấy”, ở tuổi “chưa già” 70, 80…vẫn là
chuyện “phình phường”. Võ Tắc Thiên (đời Đường), Càn Long (đơi Thanh)-TQ, 80 vẫn còn
ngồi trên ngai vàng trị vì thiên hạ, cai trị đất nước, chuyện cung tần
mỹ nam, mỹ nữ của hai vị hoàng đế này không hiếm, đã được ghi vào sử thi TQ. Ở
VN ta có phong tục không hay lắm, 50 tuổi đã lên lão, 60 đã là thọ, 70 trung
thọ, 80 thượng thọ, 90 đã là tuổi hồng phúc, bách niên là đại hồng phúc. Như
phân tích ở trên thì tuổi này vẫn rất xuân, hạnh phúc vẫn tràn trề. Thế nhưng
sức ép tâm lý xã hội làm cho các ông, nhất là các bà không dám chung chăn chung
gối, rất mặc cảm với chuyện ấy. Cuộc sống cách ly dễ gây ra bệnh tâm lý người
cao tuổi, ảnh hưởng rất lớn đến sức khoẻ tâm thần. Tại sao các cụ lại tự hành khổ
mình như thế! Chung chăn chung gối, sống tình cảm bên nhau, tự nhiên “cầu,
cung” hoà hợp, làm giảm sự lão hoá, sẽ trẻ, minh mẫn nhanh nhẹn như thanh niên,
“hãy đừng nói không với chuyện ấy”!
Ông bà trẻ thì tháng đôi ba lần, cao tuổi hơn thì xuân thu nhị kỳ, dzui dzẻ,
(he… he!). Xin “bật mí” bằng giọng văn chương một chút cho thêm phần lãng mạn
trẻ trung! Hai cụ ông cụ bà chung chăn chung gối, cảnh đêm khuya thanh vắng,
tĩnh mịch trời heo may se lạnh, cụ bà chủ dộng với cụ ông: “Mình ơi, tỉnh dậy chiều em tí!
Đi…i!”.Cụ ông giả vờ kiêu kỳ: “Chuyên ấy, thôi đành ta gác lại.
Mai…i!”. “Cầu” tất phải có
“cung”, cụ ông từ chối giả vờ thế thôi, đâu có dám chối từ: “ Đã
muốn thôi đanh chiều tý dzậy. Nào…ào!O…K “
Hạnh phúc của người cao
tuổi là như thế đấy!
Nhiều ông, nhiều bà khi còn
trẻ, mải bận công tác, hoặc làm việc ở môi trường khó khăn, khi về hưu mới lập
gia thất.cũng nhiều cụ ông cụ bà thiếu người chung chăn gối nên có nhu cầu đi
làm “xây dựng”. Các cụ cũng tìm hiểu, cũng nạp tài, nạp thái, vu quy, lên xe
hoa như ai. Một lần, fetival hoa - Đà Lạt, có tổ chức đám cưới hoa tập thể,
trong 100 đôi uyên ương, cùng với những đôi uyên ương 8X, 9X có một đôi chàng
80 nàng 60, rất đẹp, rất cộng đồng. Các cụ phải “xuống đường” để hoà nhập, biết
đâu bê bê ra đời, biết đâu rồi cũng phải tham gia làm sinh đẻ kế hoạch với đời.
Thật là múa rìu qua mắt các bậc
tiên tri, có gì thất thố, sai sót xin đại xá, dậy bảo.
Nv_chat2006@yahoo.com
Tự mừng thọ


Mỗ được gọi bằng cụ. He...he!
Năm nay, Quý Tỵ (2013) cả hai vợ chồng mỗ đều U70. Ngày xưa 70 tụổi đã là trung thọ (60 thọ, 70 trung thọ …), ngày nay 70 tuổi vẫn còn khoẻ, có người đùa là tuổi đương soan, tuổi dậy thì…mỗ phải lờ đi, cho qua, hay nói chính xác là không muốn ai biết, kể cả con cháu nhà. Ấy thế mà có dấu nổi đâu, mỗ lại được ba nơi gửi giấy mời mừng thọ nữa chớ, của UBND phường Trung tự (nơi hộ khẩu thường trú), của quê nhà (nơi sinh, lớn lên) và hội CGC (nơi sinh hoạt hưu). Hội đồng hương Ý yên ở Hà nội, đến khi họp mặt mới nhớ ra, thế cũng hay!. Tuy đã U 70, thiên hạ vưỡn gọi mỗ bằng anh, bằng bác, bằng chú, chỉ có các cháu gọi bằng ông. Thậm chí, mỗi lần gặp nhau bạn bè đồng môn, đồng hương đồng khói còn “mày tao chi tớ”, nô đùa, chế diểu như hồi trẻ. Cách xưng hô như thế mỗ thấy vui, thấy trẻ, cảm giác như mình trẻ thật . Lần đầu được gọi bằng cụ, mỗ hơi bị ngạc nhiên và xúc động. Giấy mời thì “kính gửi cụ…”, giấy mừng thọ cũng ghi bằng “cụ”, rất trang trọng và đẹp như bằng khen, do bà Cù Thị Hậu chủ tịch hội người cao tuổi ký và được mừng tuổi nửa triệu với nhiều quà khác. Đến hội trường, ban tổ chức, chủ tịch phường cũng kính thưa các cụ, còn các cụ thì cứ vưỡn gọi nhau bằng anh như xưa. Gia đình, họ hàng,mỗ kiên quyết, từ chối con cháu, tổ chức mừng thọ, không cho làm rùm beng, tỏ ra “phú quý sinh lễ nghĩa”, ai chê trách cũng kệ.


Giấy mừng thọ 70 mỗ và bã xã
Nhân dịp tuổi 70, mỗ cũng được tặng mấy bài thơ mừng tuổi (của ông Hạnh và của GS Phong…). Vừa cảm động vừa vui. Mỗ bịa ra mấy câu để tự sướng, mừng chính mình:
Năm nay mỗ mừng tuôi bảy mươi
Chỉ còn ba mươi năm nữa thôi
Mong sao, mỗ đến ngày trăm tuổ
Chống gậy ngo ngoe ngắm bạn đời.
He…he!
Nv_chat2006@yahoo.com
Mừng tuổi 70
X uân mới xin mừng bác bảy mươi
Ung dung tự tại khỏe hiền tươi
Trẻ trung tu trí tâm ngay thẳng
Trai gái giỏi giang nền nếp đẹp
Bạn bè thân ái nghĩa tình vui
Tâm hồn bay bổng mà chân chất
Xin chúc song toàn vượt chín mươi.
Nguyễn vân Hạnh
Mừng ông bà tuổi 70
Ông Nguyễn Quang Oánh tặng
Ông Nguyễn Quang Oánh tặng
Chất phác hiền lành đến Quý thôi
Hạnh phúc tương lai sáng đẹp tươi
Lương Đường NQO
Một người chân chất
(Tặng bác Chất-ĐHYHN)
1 Cuốn thơ tôi sắp khép
Tôi có quên anh đâu
Chẳng buổi sớm nào
Chúng mình không đi bộ
Cho trời đất thấm vào sâu
2 Lâu ngày chẳng gặp nhau
Lại lo chuyện còn mất
Không có người ký thác
Những nỗi niềm buồn đau
3 Chẳng biết vì sao
Chén chè không cạn.
Phút giây cam go.
Là nỗi bất hạnh.
4 Chỉ một mùa,
Lũ lụt trôi
Còn nỗi đau của người
Bốn bề dồn dập sóng
|
5 Nơi nào không có bạn
Ở đó
Một nửa không tin vào số phận
Còn một nửa toàn chuyện vẩn vơ
6 Anh Chất ơi!
Chúngta bị cao huyết áp
Bệnh giống nhau
Xin hãy đến với nhau
7 Chè tôi pha đã lâu
Xin mời anh cạn cốc
Tôi sắp khép cuốn thơ
Mừng Anh tuổi bảy mưoi
Không thể không nói về một người chân chất,
Đào Ngọc Phong
(Trường Y ký ức trong tôi -2012)
|
10-Muộn nhưng rất vui
Sáng nay, ông Tài, ông Quỹ và ông Phái, đại diện cho ban liên lạc đồng hương Ý Yên ở Hà nội đến tận nhà mừng thọ vợ chồng mỗ (Chất-Quý), đôi “uyên ương” U70 (1943-2013, Quý Mùi). Mỗ cứ tưởng việc mừng thọ đầu xuân coi như đã khép lại, vì Phường Trung tự nơi cư trú và quê Yên Xá tổ chức ngay từ đầu xuân , Hội đồng hương Ý Yên, trong buổi gặp mặt đầu xuân cũng đã mừng thọ các cụ, ông Lành đại diện các cụ lên nhận giấy mừng thọ, mỗ coi đó là đã chấm hết.
Được ông Tài báo trước, hôm nay, mỗ và bà xã đều ở nhà, rất vui, rất cảm động. Thật lả “rồng đến nhà tôm”!. Đại diện ban liên lạc Hội đồng hương đến tận nhà để mừng, chia vui U70, thật là điều hiếm gặp, có lẽ đây có sự ưu tiên, quan tâm đặc biệt. Ông Tài là bạn thân hay qua lại chơi không nói làm gì, đặc biệt ông Quỹ và ông Phái, lần đầu đến nhà và cũng là lần đầu gặp, mỗ quý lắm! Biết hai ông là người Yên Đồng, nơi mỗ công tác cách đây 50 năm và cũng 47 năm xa Yên Đồng chưa bao giờ quay thăm lại, mỗ rất vui. Ngồi nói chuyện mỗ hồi nhớ lại được những gì là kỷ niệm sâu sắc của ngày công tác ở Yên Đồng. Con đường đất cát chạy dọc từ chợ Đồi đến năm Đồng, nhà thờ Nấp, chùa La ngạn, nhưng nơi mỗ hay đến thăm mỗ vẫn còn hình dung lại được; những món ăn như dưa hấu Cốc dương, khoai La ngạn…mỗ vẫn thấy ngọt ngào khi nhớ lại. Đặc biệt là con người Yên Đồng, những con người cùng công tác ở xã, cùng dạy ở trường cấp 2, ông Lựu, ông Thức, ông Biểng, ông Thuần, ông Diệm, ông Rữu…, ngày ấy, vui buồn có nhau, nay người đã khuất, người tuổi đã cao; rồi những học sinh học giỏi như em Chản , em Đức, em Quyết…; và những cô gái dân quân Nấp, La ngạn xinh đẹp đã từng làm xao xuyến…mỗ vẫn không bao giờ quên(chưa hết)! Thời gian ít ỏi quá, mong sẽ có dịp khác.
Buổi gặp mặt vui và ý nghĩa này mỗ sẽ ghi nhớ trong blog nhật ký riêng của mỗ !
DU
LICH CẤPTRẠNG
( Pham vi bài nay tác giả chỉ bó hẹp bàn về du lịch trong nước)
Kinh
tế phát triển du lịch cũng phát triên
theo. Người dân hiện nay không những chỉ no ăn, ấm mặc, kinh tế khá giả, đời sống cao, cho nên có nhu cầu nhiều
thứ, ăn ngon, mặc đẹp, chơi du hí. . .,.
. ., . .., trong đó có du lịch. Du lịch trở thành ngành công nghiệp không khói,
góp phần tăng trưởng kinh tế, đồng thời làm cho đời sống văn hóa, tâm linh, đối
ngoại giao thông vận tải…cũng thay đổi. Nhưng, du lịch cũng có mặt trái, chống
chỉ định cao, lợi bất cập hại. Về mặt xã hội thì du lịch lắm chuyện lắm. Du lịch là đi chơi khỏi nhà, khỏi nơi ở một thời
gian để tim niềm vui, tìm của lạ (thiên nhiên, ẩm thực, cảnh chùa chiền), góp
phần mở rộng tri thức, tâm linh thoải mái… sau những ngày làm việc vất vả,
mệt mỏi thể xác và tâm hồn.
Đông thời, các doanh nghiệp.
công ty du lịch được thành lập và cạnh tranh theo cơ chế thị trường, bằng mọi
kiểu cách để thu nhập cao. Quảng cáo là một cách, rất bài bản, đủ mọi phương pháp tiện nghi ( áp phích, tờ
rơi, trên TV, trên mạng inter…) để mời chào, rất hay và rất bay bướm, giống như
quảng cáo bán nhà chung cư, quảng cáo thuốc chữa bệnh, mì ăn liền... Nhưng
chính xác thì còn phải im xem sao! Phần
lớn là không chính xác, nói sai, thâm chí nói dối,
nói dối đơn, nói dối kép ( kiểu Corneille)…
Du khách nếu không tỉnh táo , tưởng bở, rất dễ ăn quả lừa. Sự thật như thế nào
chỉ có du khách đã từng mới tỏ tường. Tỷ dụ như, du lịch sinh thái chỉ là
cánh đồng cỏ hoang, chùa giả, bãi cát trắng, hang động tối om… nơi ở
(khách sạn) quá đắt, nhếch nhác thiếu tiện nghi sinh hoạt , bãi tắm bơi rất bẩn
nhiều rác thải, ăn các loại đăc sản địa phương không ngon, bẩn độc
hại, phương tiện đi lại khó khăn, tiện nghi thì tồi tàn, chậm chạp… Chỉ có chuyện CAVE, các
doanh nghiệp cứ im như tờ, không thấy quảng cáo trên các phương tiện
thông tin, nhưng dân du lịch, du liếc, các đại gia đều “Biết rồi, khổ lắm…! ”
Kẻ viết bài này (tác
giả) ít di du lịch , phần vì lép ví. Nhưng
phần nhiều do cá tính, không khoái đi xa nhà, không ngủ được nơi xứ lạ, không
thích ăn nhậu đắt và bẩn, không bia
rượu… và nhiều thói quen khác Mặc dù tác giả cũng có nhiều điều kiện để đi
du liếc, con cháu, người nhà mời đi cả
trong và ngoài nước, kể cả Mỹ, đài thọ
toàn bộ . Thời đại ngày nay, chỉ ngồi
trước màn hình, đọc trên mạng internet cũng liếc được nhiều, rất nhiều là đằng
khác, ví dụ như cầu Safransico (Mỹ), tháp Efiel (paris), sân vận động (Lào),
sân vận động Manchester (Anh), ngay cả phòng bầu duc nhà trắng cũng rất tỏ tường…,,Nhờ
vậy tác giả dễ trở thành kẻ “Biết
Tuốt”, đi nhiều chưa chắc.
Xin kể một chuyện vui: Có một lần đi du
lịch Hạ long, dù chỉ một ngày thôi, phải
về HN ngay để được ngủ ở nhà; ngồi ăn nhậu
trên tầu, do đau bụng muốn đi ngoài, buộc phải chui vào toillet ỉa xuống biển. Lần khác đi máy bay, cũng thế!
Khi ngồi buôn dưa lê, kể lại chuyện này
với các chị em, họ cười ầm lên, ông đươc ị trên bầu trời và ngoài biển
khơi thật là hết xẩy, thế sao ông không
đi Mỹ để ỉa vào Mỹ, đi Sing để ỉa vào Sing thì hết ý… he!….he!
Du lịch thời nay đã phát
huy du lich cấp trạng thời xưa (tương đương cấ tiến sĩ thời nay). Truyện cổ tích vui dân gian kể rằng, dân bên
này sông kháo nhau bên kia sông có trạng lột, thấy lạ, hay, họ rủ nhau qua đò đi xem trạng lột Qua sông họ dến điếm xem thì chỉ thấy trạng
Quỳnh cởi chuồng đứng để mọi người nhìn. Thế là dân “du liếc” biết ngay ăn phải quả lừa, ai cũng mỉm cườj quay về. Qua
bến đò về, có một cái biển chữ to “ Đ…mẹ đứa nào nói với dứa náo!” Mọi người quay về im thin thít, chỉ mỉm cười.
Khách bên này sông tưởng hay, tranh nhau qua đò để đi xem ! Các lái đò thắng quả đậm.
Xin có mấy lời bình: Gọi là “cấp” trạng cũng không chính xác, gọi là dạng (đồng
dạng) mới đúng. Du lịch ngày nay mênh mông lắm, mặt bằng rộng không thể kể xiết,
trong nước, ngoài nước. từ nông thôn đến đô thị, từ đồng bằng đến miền núi hẻo lánh. Nơi đến là biển, cảnh núi rừng, tất tật được
mông má đẹp và lạ, rồi chùa
chiền, hợp với tâm linh; Có nghĩa phải là nơi xa nhất, cao nhất, lạ nhất, ngon
nhất, nhất…nhất và nhất! Du lịch viên ngày nay thì vô kể không phải chỉ có những đại gia giầu, những
người có giấy mời kèm phong bao, nhiều
người ăn no, ấm cật, rỗi rãi hay buôn dưa lê, muốn biết muốn khoe. Ngoài ra các tổ chức, cơ quan, đoàn thể dùng tiền chùa,
đi hội nghi tại chỗ, đi phượt, không phải bỏ tiền túi,.
Còn du lịch Trạng Lột,
cũng dạng du lịch nhưng rất nhỏ trong phạm vi xóm làng, chỉ bên này bên kia sông.
(Cũng điểm , cũng liếc, cũng cảnh ngộ và móc túi khách).
Nhưng nhỏ lại hay, nó đã đi sâu vào lòng người dân, ăn sâu vào nền văn hóa dân gian dân tộc, được
ghi vào sách. .Ai đọc truyện Trang Quỳnh
cũng thấy trạng lột, ai đoc truyên cười VN cũng thấy trạng lột, thậm chí đọc lịch
sừ dân gian cũng có. Các ông, bà thích kể cho các cháu nghe, các cháu cũng thích nghe ông bà kể
truyện trạng lột. Rất vui …!
Nv_chat2006@yahoo.com.vn
Vừa đoc trên mạng, thấy hình
ảnh tổng thống Mỹ Roosevellt cũng chơi vẹt, nuôi vẹt ngay ở nhà Trắng trước
phòng bầu dục, Tháy vui và hay, tác giả lấy chủ đề vẹt viết bài này,
Vẹt là loại chim đẹp, lông trộn màu vàng xanh ,... mỏ đỏ.
Vẹt học nói đươc tiếng người. Trên thế
giới nước nào người cũng chơi vẹt, vẹt nước nào thì học nói tiếng ây, Vẹt Anh
nói tiếng anh, Vẹt pháp nói tiếng Pháp, vẹt tầu nói tiếng Trung quốc, vẹt nga
nói tiếng Nga, vẹt lào nói tiêng Lào...Ở ta cũng nhiều người nuôi vẹt và dạy vẹt nói. Giá tiền một chú vẹt
rất đắt, chỉ có những giầu, rất giầu mới
có đủ khả năng nuôi vẹt. Vẹt vừa đẹp vừa sang trọng, hót hay, dạy nói được chắc
chắn phải đăt hơn các loại chim nuôi khác, Có con vẹt, mua tới năm triệu, bình
thường cũng tiền triệu.
Về chuyện vẹt, tác giả , tôi,
sáng tác, bịa môt câu chuyện vui, nhưng có nhiều tình tiết có thiệt không thể chối cãi:
Một ông sếp to giàu bự, nhà ở khu đô thị mới
hoành tráng nuôi một chú vẹt, vừa dẹp vừa nói
tiêng Việt. Ông ta quan niệm nuôi vẹt có nhiều lộc, trong
đó có lộc về chính trị.Tổng thống Mỹ Roosevelt còn nuôi vẹt ở nhà Trắng, khi
khách đến hót chào, khách ra về cũng chào hót, khách vui. Ông ta cưng vẹt lắm, hơn cả bà xã, nhưng
cave thì chưa chăc, mỗi lần có cave ông quên cả vẹt. Bà vợ cũng khoái vẹt lăm,
nhưng nhiều khi lại ghen với vẹt hơn cả cave. Nuôi vẹt không đơn giản như nuôi
các loại chim khác. Vẹt hay ăn các loại hạt hoa quả tươi, ông ta phải
mua hoa quả ngoại, ở các hãng chuyên đồ ăn thức uống cho vẹt qua mạng, tuy đắt nhưng nhanh chóng và sạch,
có độ tin cậy cao . Ông thuê hẳn một nhà vẹt học (không phải học vẹt) chuyên
gia nuôi dạy vẹt học nói, Nhà vẹt học tài ba vân dụng công nghệ VET.0,
lập một vẹt trình để dạy vẹt để vẹt chóng biết nói, nói đúng, nói hay, chính xác, không chỉ nói tiêng Việt còn “hê lô”..... “gút bai”..... tiêng Anh....Sợ vẹt ốm , ông
hợp đồng với một “bác sĩ vẹt” ở nhà thương vẹt, thỉnh thoảng đến khám bệnh định
kỳ cho vẹt. Vẹt được nuôi trong một cái lồng
sơn rất đẹp, ông gọi là cung vẹt
chứ không gọi là lồng. Vẹt vui nhảy
trong cung trước cửa phòng khách, luôn
miệng hót chào khi có khách. Nhiều vị khách khoái đã dùng điện thoai để quay và
thâu tiếng làm lưu niệm. Ông thuê thợ mắc cái micro nhỏ cạnh cửa chuồng và
loa to ngoài cửa đẻ cả phố đô
thị mới đều nghe được vẹt hót. Mấy bà hàng bán nước trước cửa nhà ông và các
vị buôn dưa lê ngồi sài nước chè mạn hảo nghe vẹt nói líu la
líu lô, khen hay, vỗ đùi khoái trí. Mấy
ông nhà văn, nhà báo cũng khoái nghe vẹt ,
họ nói đùa, hơi bậy bạ vẹt hót
vui hơn cả ti vi. Để khỏi bị mất trộm ông nuôi một chú chó Tây to cao, chú chó được dào tạo ở trường dạy chó hẳn hoi
nên rất khôn, rất trung thành với chủ. Mổi lần khách (hoặc cave) đên, vẹt lại
vỗ cánh hót chàò. Chó cũng ngoáy đuôi
chào khách, làm cho vẹt vui hót nhảy tung tăng trong cung Nuôi vẹt cũng có hội, nhưng hội lỏng lẻo, hội
chỉ để đua nhau giành sự tập trung chú
ý của thiên hạ. Hội vẹt tuy không luật, nhưng
họ cũng đặt những cái tên hấp dẫn VET1,VET2, VET3...VET
9, để thiên hạ khỏi nhầm lẫn
vẹt nọ với vẹt kia....Không tổ chức kỳ thi vẹt như kiểu thi hoa hậu, không phần thưởng,
ông chủ VET nào cũng cho VET của mình là đẹp nhất, nói hay nhất.
Ngày xưa, ở nông thôn nghèo nên dân ta
không nuôi vẹt, có nhiều người nuôi sáo đen.
Sáo đen cũng học nói được như vẹt nhưng sáo đen không đẹp và sang như
vẹt nên các đại gia không khoái. Tuy màu
đen, không đẹp như vẹt nhưng sáo có hồn, rất tỉnh câm với chủ, khi ra khỏi lồng
sáo không bỏ đi mất như vẹt, lồng sáo
chỉ là nan tre không sang trọng như cung vẹt nhưng cửa rộng cuốn hút sáo, sáo
ăn nhậu cũng rất đơn giản dễ nuôi. Các
cụ già thả diều ngoài đồng lúa xanh tươi, sáo cũng ríu rít bay theo và hót líu
lô theo sáo diều. Các cháu nhỏ chăn trâu, chăn bò sáo cũng bay nhảy trên lưng
trâu vui đùa, khi về đến cổng nhà sáo cũng nghé ngọ như trâu. Vẹt và sáo đều
học nói được tiếng người,nhưng mỗi loái có một đặc tính riêng.
Vẹt và sáo là hai loại chim gắn với con người, . Xin goodby độc
giả
kỷ niệm không bao giờ quên
Một
buổi chiều tôi nhận được một cú điện thoại, người gội cho tôi rất lạ, không có
tên lưu trong điên thoại của tôi và xưng là Thắng học sinh cũ của tôi từ những
năm 1970. cách đây 50 năm rồi. Tôi ngồi
suy nghĩ để nhớ lại quá khứ. Tôi đang ở tuổi “cổ lai hy” nhận được diện thoại
thăm hỏi bất ngờ rất thân thiết và tình cảm, anh Thằng hỏi cụ thể địa và hứa sẽ
đến thăm.
Năm
1966-67, Tôi là giáo viên cấp 2 dạy học ở trường Cấp 2 xã Yên quang. Tôi có 10 năm là giáo viên dạy ở nhiều trường, nhiều hoc sinh nên tôi không thể nhớ hết,
ngay cả các thày đồng hữu cũng bị lãng quên, Thắng nhờ người tim lần được số
điện thoại của tôi và tìm đến tận nhà thăm tôi. Thày trò cù nói chuyện thân
mật, ôn lại nhiều chuyên cũ, thông báo
cho nhau nhiều chuyện. Tôi vừa mừng vưa xúc động. Thày trò xa nhau, bặt tin tức
đã nửa thế kỷ, Thắng bằng mọi cách tìm đến thăm thày cũ, một hiện tượng hiếm có, các hoc sinh cũ của
tôi cũng rất nhiều , phàn nhiều chỉ là chào hỏi thân mật khi gặp nhau, cũng có
người có điều kiện đến thăm nhưng rất hãn hữu, có người đã lãng quên, thậm chí
còn lãng tránh. Đối với tôi, Thắng là trường hợp duy nhất. Hôm 20/11, ngay Nhà giáo VN,Từ Quảng ninh
Thắng lại đên thăm tôi và tặng hoa vợ chồng tôi.Tôi cảm ơn anh Thắng. Anh đã để lại trong tôi một bài hoc vô giá,
ngay ban thân tôi cũng có thầy nhưng chưa bao giờ làm việc đẹp như Thắng. Tôi mong
rằng mối quan hệ anh và tôi vừa là thày
trò vừa la bạn bè, đồng hương, đồng chí anh em bền vững . Tôi xin gửi lời chào tất cả học
sinh cũ, nhất là học sinh lớp 7b Yên
quang lớp có nhiều kỹ niệm sâu sắc,
Thắng 4.0
Bât ngờ, nhưng rất vui, và xúc động, chiều nay Thắng lại đến thăm. rất may là tôi ở nhà đang đọc báo, nếu không thì rất ân hận. Vẫn chuyện trò vui và biết thêm nhiều tình tiết mới. Và rất đặc biệt và công phu, Thắng chụp một trang học bạ năm xưa (lớp 7) trong có chữ ký và lời nhận xét của tôi, giáo viên chủ nhiệm, Đây lả kỷ niệm trong đời và nghề dạy hoc, tuổi già rồi, quý lắm!
15/11/ 2018
Thắng 4.0
Bât ngờ, nhưng rất vui, và xúc động, chiều nay Thắng lại đến thăm. rất may là tôi ở nhà đang đọc báo, nếu không thì rất ân hận. Vẫn chuyện trò vui và biết thêm nhiều tình tiết mới. Và rất đặc biệt và công phu, Thắng chụp một trang học bạ năm xưa (lớp 7) trong có chữ ký và lời nhận xét của tôi, giáo viên chủ nhiệm, Đây lả kỷ niệm trong đời và nghề dạy hoc, tuổi già rồi, quý lắm!
15/11/ 2018
Hưu trí thời
ùn tắc, kẹt xe
Cả cuộc đời vất vả, bận rộn, nghỉ hưu các
bậc hưu trí mới được tự do thoải mái. Các cụ, các ông, các bà có điều kiện
thường xuyên đi lại thăm người thân,
thăm bạn vong niên thời thơ ấu, cùng học một trường, cùng chăn trâu cắt cỏ,
chơi bời nghịch ngợm, gặp lại đồng chí đồng đội cùng chiến hào năm xưa, sinh tử
có nhau. Lên lão, lên ông, lên bà, hưu trí cần phải “quay đầu về núi” nơi mà “nghìn năm mảnh đất quê hương” để thăm
làng nước, họ hàng, thăm nơi thờ cúng tổ tiên, thăm cây đa, giếng đình một thời
gắn bó. Phương tiện giao thông bây giờ quá hiện đại, ở thành phố có thể đi bằng
xe máy, xe đạp, ta-xi, xe buýt…,ở ngoại tỉnh bằng xe tuyến tàu hoả… rất nhanh,
thậm chí Hà Nội – TP Hồ Chí Minh có thể sáng đi tối về được. Nhưng chết nỗi,
lương hưu không kham nổi, nạn kẹt xe, ùn tắc, tai nạn giao thông thường xuyên
xảy ra, mỗi lúc phải đi xa là cả nhà lo nên phần lớn các cụ không dám đi
đâu, hãn hữu lắm mới đi ra đường. Nhân đây thảo dân tôi xin kể vài câu chuyện
vui, có thật về nạn ùn tắc, kẹt xe.
Một cụ tuổi đã
cao do sợ tai nạn xe cộ nên ít ra đường, bất đắc dĩ không thể đừng cụ mới ra
khỏi nhà. Một ngày hoàng đạo, cụ buộc
phải đi dự một đám cưới, vì là con cháu gần gũi nên không thể từ chối. Cụ lại
có trình độ, biết ăn biết nói, rất có uy
tín trong dòng họ nên được gia đình giao việc trọng trách làm chủ hôn, đi đón
dâu, đại diện phát biểu, tiếp khách
sang, ăn uống, nhậu nhẹt và điều hành mọi việc. Cho nên mãi đến xế chiều cụ mới
dắt xe ra về. Vì là ngày tốt nhiều đám
cưới,…nên đường rất đông, xe máy, xe đạp, ô tô chen lách chiếm đường đi. Cụ lại
tuổi cao sức yếu nên đều phải tránh nhường cho lớp trẻ.
.Đến ngã tư thì đường
tắc, cụ đi không nổi, quay lại cũng không xong, buộc phải đứng nắng giữa ngã tư
chờ. Chiều mới về đến nhà. Vừa khát, vừa xay, mệt quá, cụ vứt xe nằm soài ra
giường, nhức quá cả đầu, rồi nằm rên hừ hừ suốt cả đêm. Sáng hôm sau khi đỡ mệt
cụ ngồi một mình, rồi mỉm cười: Thật là sướng mày khổ tao!
Một cụ khác, do
cá tính không ngồi yên được, quỹ thời gian hưu khá dư dật, cụ mua một vé xe
buýt “tháng” liên tuyến để thường xuyên đi chơi cho sướng, chứ cứ ngồi ở nhà
buồn lắm. Vé xe buýt rẻ, cũng rất văn minh, cụ tha hồ bay nhảy đi khắp nơi từ
nội đến ngoại thành, Hà đông, Nhổn, Bát tràng, Cổ loa…Sáng cụ ra công viên
Thống nhất, chiều ra Hồ Tây, vườn thú Thủ lệ, tối ra bờ hồ Hoàn kiếm thư giãn,
ngắm trời ngắm cảnh vật, thoáng tầm mắt, tận hưởng không khí trong lành. Nhưng
chỉ được tháng đầu, bởi cụ bị côn đồ trấn lột mấy lần, mất ví, mất di động, mất
cả đồng hồ đeo tay,… rồi còn bị ca ve quấy nhiễu “anh anh…em em”. Rõ
khổ, già rồi, không biết cạch đến bao giờ!
Một đôi cụ ông cụ bà nghỉ hưu nhiều năm,
cũng vì tắc đường, kẹt xe nên hai cụ cũng rất ít đi lại ngoài đường. Nhà cụ ở
mặt đường, gần ngã tư nên thường xuyên chứng kiến cảnh ùn tắc. Hàng ngày hai cụ
ra ngồi cửa sổ hoặc ngồi quán nước ngắm xem cảnh kẹt xe. Khi thấy các cụ già vì
mưu sinh mà phải ra ngoài đường, đứng chết gí, các cháu đi học thì mếu máo vì
bị chậm giờ, các nam thanh nữ tú thì vác xe cố lách… Hai cụ chỉ ngồi nhìn
mà não cả ruột…Mỗi lúc ngồi xem cảnh ùn tắc, hai cụ lại tự hào với quá khứ.
Thời hai cụ mới yêu nhau, ngày ấy, dù chỉ là chiếc xe đạp cà là tàng, nhưng vẫn
đèo nhau đi bon bon trên đường phố, ngã tư thông thoáng, làm gì có va chạm, vấp
váp trở ngại như thế này. Buồn với hiện tại, vui với quá khứ, hai cụ không mong
gì hơn: Ước gì cho đến ngày xưa!
Hưu
trí thời ùn tắc, kẹt xe là thế đấy!
Nhân ngày 01/10, xin kính chào các cụ!
Hôm nay ngày 1/10, là ngày… , rất rất
ít người biết, hoặc có biết cũng chẳng thèm để ý. Có lẽ chỉ có các nhà
báo chuyên săn tin, may ra mới tỏ tường. Ngay đến cả mỗ đây, người trong cuộc,
hằng ngày ngồi bóc lịch (không phải ngồi tù đâu nhé), đến tờ 1/10 mới ngỡ ngàng
nhớ lại ngày “người cao tuổi”. Thế ra các cụ cũng có một ngày
để vui trong năm. Thế mà từ trước đến nay các cụ không biết để mà sướng. Thời
nay có nhiều ngày trong năm lắm, ví thử như ngày 8/3, ngày 20/11, ngày 22/12…,
hôm nay (1/10). Người ta quy định ra các ngày để động viên nhau, để khen nhau,
nay cuộc sống khá hơn “phú quý” càng sinh ra nhiều lễ nhật . Bà xã nhà mỗ
chuyên ở nhà nội trợ cũng có hai ngày, 8/3, 20/10, thế có sướng không cơ chứ!
Ngày của các bà ra ngày, ngày ấy, thiên hạ rùm beng lắm, hoa đắt như tôm tươi,
thiếp chúc mừng cũng nhiều kiểu, có liên hoan , có cả thơ, ca “rao” khen, ca
ngợi. Các phu quân ngày đó chỉ có mà bận rộn, giành thì “rờ” cho các bà zui zẻ,
nếu không làm trọn bổn phận thì chỉ có là mắc khuyết điểm . Riêng ngày người
cao tuổi, mỗ lướt một loạt các báo cũng có thấy lác đác có “tít” đưa tin
nhưng hời hợt lắm, chả thấy báo nào hót, nịnh các cụ. Trên truyền hình cũng có
một số hình ảnh các cụ múa hát trong trại dưỡng lão, rồi lãnh đạo tặng quà,
tặng quần áo cho các cụ tuổi cao 90, 100… để các cụ sướng, để rồi các cụ có lời
khuyên dạy khôn lớp trẻ (không biết chúng có nghe không). Còn loại người như mỗ
đây đang ở lứa U70 “tuổi dạy thì” vừa được mừng thọ hẳn hoi, thì đều bị thiên
hạ lờ đi. Mỗ nghĩ, chẳng nhẽ…, thôi thì tự viết
trang nhật ký này in đậm ra để tự sướng, tự chào mừng và để chào mừng
các cụ. Hãy vui lên cho khoẻ, he… he!
CHIM và BƯỚM
(Tyfn)
Ngày
mai 20/10, ngày PHỤ NỮ VIỆT NAM, ngày của đằng ấy, tớ (Tyfn) viết một entry để
chúc mừng. Tớ không viết về chuyện chính trị hoặc khen, tâng bốc, nịnh bợ, …để
đằng ấy phổng mũi, mà hoàn toàn viết về
những chuyện vui, rất vui có thật 100% trong đời sống thường ngày, trong quá
khứ và cả trong tương lai.
Cánh đằng ấy
có bướm (*), cánh đàn ông chúng tớ có
chim (*).Tớ không đùa tếu đâu nhé, nói rất nghiêm túc đấy, (he…he!).“Chim và
bướm” là tài sản vô giá của người, của dân tộc, luôn được giữ gìn và bảo vệ để
làm cho nòi giống phát triển. Trong đời sống thì bướm đẹp, quý hơn chim. Bướm, các
nhà khoa học gọi là cửa mình, bởi nó
là cửa của tử cung. Nơi sinh ra tớ và
đằng ấy…, cả vua, chúa, các lãnh tụ nguyên thủ quốc gia, vân vân…, “Cung” là ngôn từ chỉ những nơi cao quý, sang trọng (cung vua chúa,
cung đình, cung điện, cung văn hóa, cung trăng…). Vua mới được ở trong cung, hoàng hậu phi tần cũng chỉ ở phía hậu cung.
Cửa cung
rất oai nghiêm và nghiêm ngặt, chỉ các quan đại thần khi được vua vời
mới được qua lại. Tử cung cũng là
“cung”. Bướm là cửa tử cung, muốn vào
phải được luật pháp nước nhà cho phép. (He…he..!)
Bướm quý như
thế, người đời muốn được thơm lây nên thường hay dùng để đặt tên. Có nhà hiếm
con gái, đặt ngay tên con gái là Lồn, lấy ví dụ:” Hai đứa cùng bằng tuổi nhau mà cái Lồn nhà bà lớn quá, lớn hơn cái Thớt nhà tôi!”, hoặc “Lồn ơi, con đói rồi à, nín đi, mẹ lấy cơm cho Lồn mẹ ăn !” (Tiếu lâm VN). Nhiều nơi, nhiều địa
phương dùng để đặt tên làng, tên phố,…tạo nên ấn tượng, người đời khó
quên:
Ảnh cóp tren mạng internet
Đằng ấy thấy chửa !Nhà nước cũng phải giành 2 ngày
vui cho phía đằng ấy, ngày 20/10 và ngày 08/03. Đến hẹn lại lên, hễ cứ đến ngày
ấy là thiên hạ lại rùm beng, hoa đắt như tôm tươi, thiếp mừng bay tung tăng,
thơ ca, báo chí, truyền hình lại được dịp …Đến ngày ấy bọn tớ chỉ có là phải chăm
chỉ, được vinh dự làm vua bếp, tự giặt hộ bà xã quần áo của chính mình … Mai 20/10, tớ chúc mừng đằng ấy, được
nhàn hạ và vui, có nhiều hoa, nhiều thiệp mừng nhiều thơ tặng …(He…he!)
Chân lý-phái đẹp
Tớ đã
viết một entry trên blog chúc mừng đằng ấy
nhân ngày phụ nữ VN 20/10. Nhưng
tớ chỉ viết cho vui thôi, chắc đằng ấy đã đọc, (he...he) cười, nhưng rồi vưỡn chê
là tớ thiếu nghiêm túc. Thật ra nói về “chim” và “bướm” cũng chẳng phải thiếu
nghiêm túc, ngược lại là đằng khác. Vì, vừa
chính xác vừa dân dã mang tính dân tộc, rất Việt nam, vui và nhân văn đấy chứ. Chắc
là trong bài có chua mấy hình ảnh tớ cóp ở trên mạng, đằng ấy cho là sẽ làm phản cảm đôc giả. Những tên làng, tên
xóm ấy đã có từ đời xưa do các cụ cỗ nhất nhì làng quê đặt ra, gây ấn tượng,
gần gũi, thân quen. đã ăn sâu vào tâm thức dân chúng từ bao đời. Những cánh
vong niên xa xứ ở nơi đất khách quê người, khi nhìn thấy hình ảnh ấy có khi lại
xúc động, đầm đầm châu xa, ngậm ngùi nhớ quê .hương đất nước.
Thực ra là tớ chỉ viết cho vui thôi! Tớ đã tự phê, xin
lỗi đằng ấy, mong đằng ây đừng cố chấp.
Thời đại ngày nay “bướm” còn được coi như “chân
lý” (Có con người từ chân lý sinh ra).
Chân lý trừu tượng được hình tượng, cụ thể hóa, rất cao thượng và hoành tráng. Những con người khác thường, những
con người oanh liệt mới được sinh ra từ chân lý. Còn loại người như tớ chỉ sinh ra từ bướm thôi,
tớ cũng không khoái nhận mình sinh ra từ cái ngoa ngữ rất “hoành tá tràng” ấy
đâu. “Chân
lý” – phái đẹp được tồn tại
trong ý thức hệ, trong báo chí, thơ văn cách mạng, ...và trong tầng lớp trên có
trình độ lớn, nhưng không được tồn tại trong đời sống, tớ chưa thấy nơi nào
dùng để đặt tên làng, xã: làng “Chân lý”, xã “Chân lý” ( kiểu như ảnh ở bài
trước). Cũng có nơi đặt tên câu lạc bộ...
là Chân lý, nhưng khái niệm chân lý ấy không đồng nghĩa với chân lý – phái đẹp.
Tớ cũng có được học, có đọc, và có thời
cũng hào hứng ca ngợi tâng bốc, còn thường dân, “nhân bất học, bất tri lý”, chẳng
ai biết “chân lý” ấy là cái chi chi, hoặc có biết cũng quên đi.
Ôi
! Bướm vưỡn vạn tuế! (thơ).
(Ảnh cóp từ mạng)
Hi, hi.. !Vui quá, rất nhân văn !
8/3 ngày của fn
Tôi yêu fụ nữ (Tyfn)
Liên
hiệp quốc chính thức lấy ngày 8/3 hằng năm là ngày quốc tế vì quyền bình đẳng
và tiến bộ của phụ nữ trên toàn thế giới. Nhân ngày này Tyfn xin dành thời gian viết
trên trang blog lời kính trọng, chia xẻ niềm vui và nỗi buồn cùng phái nữ.
Kết tinh phẩm giá của phụ nữ là ở đức người mẹ, mẹ đẻ con ra, mẹ
nuôi dạy dỗ con khôn lớn, mẹ vất vả, gian truân, vui, buồn, tự hào, bất hạnh… vì con. Khi đã
lên bà (bà nội, bà ngoại) thì bản chất người mẹ vẫn còn nguyên vẹn. Cho đến
khi mẹ ở tuổi hồng phúc (90), đại hồng phúc (bách niên), chất “mẹ” vẫn không hề
phai. Mẹ rất cao quý. Tổ quốc, nhân dân vinh danh "mẹ Việt
nam" :
Công cha như núi Thái sơn,
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn
chảy ra.
Một lòng thờ mẹ kính cha,
Cho trọn chữ hiếu mới là đạo con
(Ca dao)
Núi Thái sơn (được ví với
công cha) dù cao đến bao nhiêu cũng đo được, đếm được. Nước trong
nguồn (được ví với nghĩa mẹ) chảy ra thì vô kể, không thể đo, đong,
đếm được. Cho nên nghĩa mẹ phải "thờ" mới xứng, công cha thật
đáng "kính" trọng nhưng không bao giờ xếp ngang với nghĩa mẹ . Tyfn xin
kính tặng các mẹ bó hoa hồng
tươi:
ÔI !... ngày 8/3, ngày nay, buồn thay, đã bị biến dạng cả về mặt ý nghĩa
và hình thức. Cho nên nhiều người (kể cả phái son phấn và phái mày ria), không
cảm thấy khoái ngày này như trước đây. Tyfn xin nêu vài hiện tượng như vầy:
- Có những chàng sinh viên,
ngày 8/3, bị cháy túi, phải đi vay bà hàng nước, ghi sổ nợ, để đủ tiền mua những
bông hoa hồng quá đắt tặng người đẹp. Có những ông “sĩ”, muốn thể hiện sự ga
lăng, mua những bông hoa hồng dát vàng tiền triệu để tặng "chân dài" chỉ mong nhận được
một nụ cười duyên, ngoài ra chẳng được gì. Xong cuộc rồi họ cảm thấy rất vô nghĩa,
nhưng vưỡn không thể thiếu được mỗi khi đến ngày 8/3.
- Cô nàng xinh đẹp, đêm 7/3 (đêm trước 8/3) được
phái mày ria tặng rất nhiều hoa, nhiều đến nỗi không biết để đâu, trên bàn,
trên ghế, quanh "rường", rồi cửa xổ…hoa thơm ngát, nàng tự hào…Nhưng
bỗng nhiên, nàng chợt nghĩ ra, có nhiều người tự tử bằng hoa đấy. Hoa nhiều thế
này, đêm ngủ quên …sáng mai 8/3… Thế là nàng gọi ngay chị quét rác ở công ty
công viên đến, trả công làm đêm, để chị chuyển ngay hoa đẹp đến ngây ngất
bỏ ra bãi rác. Sáng hôm sau nàng đi bộ qua bãi rác thì thấy đống hoa to tổ bố,
nàng mỉm cười thoải mái!... hí!...hí!
♣
Phụ nữ VN ngoài ngày 8/3 có thêm ngày 20/10, hai ngày vui nhận hoa; cánh mày râu chẳng có ngày nào cho riêng mình cả, thiệt thòi quá đi chứ! Tyfn, tôi nghèo lắm, lại qua tuổi ga lăng "sĩ" rồi, ngày 8/3 không giặt nổi hộ bà xã bộ quần áo của chính mình. Tuy nhiên, cũng gọi là, Tyfn xin tặng các bà đang hồi xuân “đi vào đi ra”, các bác, các cô, các chị đang tuổi dậy thì “đi ra đi vào”:
- Một truyện vui Ba Điều Ước (Tyfn cải biên từ một truyện vui cùng tên)
Có hai vợ chồng nhà nọ, vợ thì vụng về, nhưng chồng thì chăm chỉ cần
cù. Với nghề đánh dậm tôm, cua, cá khéo tay
gia đình cũng đủ ăn. Một hôm anh chồng xuống đồng suốt cả ngày không được
một con gì dù là rất nhỏ như con tôm con tép. Duy chỉ có một cái lọ vỡ miệng
lăn vào dậm, cứ vứt đi nhưng rồi lọ lại lăn vào, nhiều lần như thế. Đến chiều
trong rỏ vẫn trống, anh ta buồn lắm, thì một ông bụt xuất hiện trýớc mặt nói với
anh rằng: Cái lọ là của ta cho con ðó, lọ cho con ba ðiều ýớc, con muốn ýớc gì
có đó, rồi bụt biến mất. Anh ta mang lọ về khoe với vợ, vợ quá vui mừng, từ nay
chắc nhà ta không nghèo nữa, sẽ giàu có. Thế là chị làm một mâm cơm thịnh soạn
để ăn mừng. Anh chồng ăn no uống say lăn ra ngủ, còn vợ thì cứ ngắm nghía cái lọ
và tính toán xem mơ ước gì cho đã. Thỉnh thoảng lại lay chồng hỏi xem thích ước
gì. Lay quá nhiều làm anh mất ngủ, anh ta cáu tiết bảo “ước cái con c…”.Ngay lập
tức, c… mọc quá nhiều khắp cả người chồng, từ đỉnh đầu đến gót chân.Chồng vẫn
ngủ ngon, chị vợ lo quá, không biết nhiều thế thì mình chết, chịu sao nổi.Một
lúc chị ta lại ước cho c…rụng đi.Thế là c…rụng hết.Thôi chết, hết cả, mà chỉ
còn có một điều ước. Lần này chị ta lo nhiều hơn lần trước, rồi tính
toán, nhiều của cải mà làm gì, bất hạnh. Chị ước cho anh chồng có một c…. Thế
là c…lại hoàn lại như cũ. Mất cả ba điều ước mà vưỡn hạnh phúc..He... he!…
Tyfn
Nv_chat2006@yahoo.com Chồng bị vợ dạy ...(he...he !)
Tập
quán dân gian Việt nam, thường là chồng day vợ, vợ không có quyền được dạy chồng
(có, nhưng hiếm). Thời nay, nam nữ bình
đẳng nữ được tôn vinh nâng cấp nên chuyện vợ dạy chồng không hiếm, nhiều là khác. Vợ trẻ dạy
chồng già, gái xinh đẹp bắt nạt chồng
xấu, vợ giầu trị chồng nghèo, gái to khỏe nắm đầu ông xã dìm xuống nước như phim
“Hoa cỏ may”, các chị vợ yếu ớt, do được học hành nhiều nên cũng mưu mô lắm...
Chuyện vợ dạy chồng, mỗ xin kể một câu chuyện có thật, vui,
rất vui là đằng khác. Xin bắt đầu: Một anh chồng nọ cứ muốn dạy vợ con bằng “thượng
cẳng tay và hạ cẳng chân”, it có chuyện chỉ
có chửi mắng, quát tháo hoặc nặng lời khuyên dạy. Ngược lại, chị vợ cũng rất
biết điều và khôn ngoan, nhường nhịn, không muốn ồn ào trong nhà. Khi bất đồng
với chồng chị lại tránh xa, tránh to tiếng
để khỏi việc bé xé ra to, con cái
cũng nghe theo lời chị. Khi nguôi nguôi chị mới quay trở về tươi cười, vui vẻ,
coi như không có chuyện gì xảy ra; thế là hòa cả nhà Anh chồng hơi khó biết điều, thi thoảng vưỡn thượng hạ dạy
vợ. Nhưng, việc gì cũng có giới hạn “lim”, chịu đựng cũng có mức độ, khi chồng quá đà, nhất là muốn sĩ diện ta đây... hoặc
khi có chút ma men thì “tập quán dân gian” lại xảy ra tức khắc. Chị đã nghĩ ra
một mưu kế, mưu này chỉ có phụ nữ mới thực hiện được, rất hay, rất bài bản,
chắc chắn bạn đọc khó đoán ra được, lần này chị phải vận dụng. Các ông chồng ạ!
Thưa cấc ông, phụ nữ Việt nam cũng có nhiều mưu mô lấm đấy, rất thông minh, kể
cả việc nước lẫn viêc nhà. Chả thế mà Quốc tế có ngày riêng cho phụ nữ (8/3),
nhà nước ta cũng có ngày giành cho các bà đấy. Chị vợ không đủ sức để thượng hạ
tay chân như đức ông chồng, nhưng cũng phải dùng mưu cho chồng một bài học để
bỏ thói hung hãn bắt nạt, khinh vợ, coi thường bà xã. Lần ấy, hai vợ chồng có
to tiếng và anh cứ tự nhiên như ruồi, xông vào đấm đá chị, chị không tránh và
không thèm chống đỡ và tránh như mọi lần, mà ngay tức khắc chị luồn cúi xuống gầm
chân anh tóm bộ hạ (xin lỗi, nôm na gọi là dái) năm chặt bóp khá mạnh. Anh
chồng đau quá không sao không dẫy ra được, há mồm giơ tay kêu hự hự (!) chịu thua. Tuy vậy chị cũng không dám bóp
mạnh, sợ “thọt lên cổ” thì mất hết. chả còn gì. Chị cười (he ...he !), chơi trò
này còn hơn cả đấm đá. Thế là hòa cả làng. Lần thứ nhất chị day chồng!
Nhưng anh ta cứ vưỡn thế, không muốn bỏ cuộc
dạy vợ. phải tìm cách đối phó, có lẽ đàn bà chỉ có mỗi một cách ấy thôi coi như
đặc hiệu, còn ngoải ra thì.... Anh dùng mưu kế đặc biệt, kiếm một cái gáo dừa nho
nhỏ, vừa vặn..., khoan lỗ buôc dây chắc chắn, khi cần treo vào thắt lưng. Lần
này anh ta đè đánh vợ, như những lần trước, chị vơ cúi luồn tay bóp, nhưng sao
nó rắn thế này, bóp mạnh cũng không nổi,
đành bải chịu thua. Anh ta hả hê, phải thế chứ!
Biết đó là cái gáo dừa anh chồng dấu chỗ kín
đáo. Chị theo dõi tìm thấy chỗ để, rồi
nghĩ ra một mưu kế! Lấy mỡ gà trộn lẫn với mật bôi vào trong cái gáo
dừa. Mỡ gà thơm, mật ngọt làm cho kiến vàng tìm đến ăn. Cùng lúc chị vợ gây sự,
anh ta đeo gáo dừa vào, buộc treo thật chặt vào thắt lưng sẵn sàng
thượng hạ, lần này thì đừng có hòng. Chị vưỡn cứ im xem sao (?). Thế là bị kiến
vàng đốt vào bộ hạ, anh dẫy đành đạch, đau kêu, tháo cái gáo dừa, chị xông vào
giữ chặt dây, không cho chồng cởi. Chị đứng nhìn cười khoái trí. Chị đã nghiên
cứu trước, kiến vàng đốt thì rất đau, nhưng bộ hạ không thể thọt lên cổ, vưỡn
nguyên si. Anh thua hẳn, hứa từ nay không dám đânh chị nữa. Chị cười rất
to (Hô...Hô !). Lần thứ hai chị dạy
chồng.
Câu chuyên
tạm dừng ở đây. Chắc chắn còn nhiều lần thắng thua (hi...hi !). Thắng/thua chỉ ban ngày thôi, còn đêm khuya
thua
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)